Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 553: Cắt Đuôi

Chương 553: Cắt ĐuôiChương 553: Cắt Đuôi
Không ngờ đám người kia lại điên cuồng đến thế, dám thực hiện cướp bóc ở nơi gần như thế này, hơn nữa còn đổi hai nơi.
"Ủa? Thần toán, cửa hàng chúng tôi mới có hàng mới, cô có cần thứ này không?”
Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ, đối phương lên tiếng chào hỏi Tô Niệm Tinh. Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn về phía ông chủ theo phản xạ, cô nhận ra đối phương, quái bàn của cô được mua ở cửa hàng này, không ngờ thời gian đã trôi qua rất lâu mà chủ quán vẫn nhớ mình. Cô đang định từ chối đối phương thì chợt nhận thấy có người bám theo sau lưng mình, lông tơ trên lưng cô nhất thời dựng đứng, chẳng lẽ ba người kia không yên tâm nên theo dõi mình? Có phải là vì mình bói toán quá chính xác nên chúng định giết người diệt khẩu không?
Tô Niệm Tinh vốn không định mua, nhưng nghe lời nói của ông chủ, bỗng nhiên nổi hứng tiến vào cửa hàng: "Bao nhiêu tiền?"
Chủ quán vui sướng nói: 'Đây là đồ cổ đấy nhé, được truyền xuống từ thời nhà thương. Mười tám vạn tám."
Tô Niệm Tinh quay đầu bỏ đi: "Đồ cổ cái gì? Đây là cái mai rùa thôi, người Hương Giang có ăn thứ này đâu, tôi mua nó cũng không phải dùng để lưu trữ, chẳng qua là để lúc ném đồng tiền trông đáng tin cậy hơn mà thôi. Nếu ông bán thì tôi chỉ trả tối đa hai mươi."
Nhìn hai ngón tay của cô, sắc mặt chủ quán tái mét: "Chưa từng thấy ai giỏi mặc cả như cô."
Tô Niệm Tinh giả vờ như muốn bỏ đi, chủ quán lập tức đuổi theo cô: "Thấp nhất năm mươi."
Tô Niệm Tinh tiếp tục thờ ơ đi ra ngoài: "Thế thì ông bán mười tám vạn tám của ông đi. Tôi không phải là cái ví tiền của ông."
Khi đi đến cửa, khóe mắt Tô Niệm Tinh liếc thấy người đàn ông bám đuôi cô đã tiến vào cửa hàng bên cạnh, giả vờ như mua đồ.
Chủ quán cắn răng: "Được rồi, hai mươi thì hai mươi."
Tô Niệm Tinh thanh toán hai mươi đô la Hồng Kông. Chủ quán tán gẫu với cô: "Cô định đi đâu mà thấy hớt ha hớt hải vậy?"
Tô Niệm Tinh đảo mắt, chắc chắn không thể đến sở cảnh sát. Cô ngẫm nghĩ rồi nói: 'Đến bệnh viện. Tôi hẹn bác sĩ, sắp trễ giờ rồi."
Khám bệnh ở Hương Giang thì phải đặt lịch hẹn trước, đa số hạng mục trong bệnh viện công lập đều miễn phí, bỏ lỡ số của mình thì phải xếp hàng lại từ đầu, thời gian cực kỳ căng thẳng. Chủ quán không tiện làm chậm trễ thời gian của cô nên sau khi bỏ đồ vật vào túi xách cho cô, ông ta lập tức nói lời chào tạm biệt với cô.
Tô Niệm Tinh rời khỏi cửa hàng, đi qua nửa con phố, phát hiện người bám đuôi mình đã biến mất. Chẳng qua cô vẫn không đi thẳng đến sở cảnh sát mà vẫn đến bệnh viện.
Lúc trước khi cô xem bói cho Lương Nhã Tĩnh, đối phương làm việc ở công ty bên cạnh bệnh viện, không biết hôm nay đối phương có ở chỗ làm không?
Cô đến trước quầy lễ tân hỏi số phòng của đối phương, vừa lúc Lương Nhã Tĩnh đi làm, cô mượn được một chiếc điện thoại cầm tay của Lương Nhã Tĩnh.
Mười phút sau, giám sát Lương mặc tây trang xuất hiện tại bệnh viện. Trong phòng nghỉ của Lương Nhã Tĩnh, Tô Niệm Tinh kể lại rõ ràng chỉ tiết cho giám sát Lương chuyện mình gặp được ba tên cướp, hơn nữa còn xem bói cho chúng, cuối cùng nhắc nhở anh: "Nhất định không được bắt người trong cửa hàng bánh bao của tôi."
Giám sát Lương gật đầu: "Tất nhiên rồi! Cửa hàng bánh bao của cô có rất nhiều thực khách, lỡ chúng nổi điên bắt họ làm con tin thì chúng tôi chỉ có thể thả chúng chạy thoát."
Tô Niệm Tinh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, chính là như thế đấy."
Mặc dù cô rất sợ bị trả thù, nhưng cũng phải bảo đảm an toàn cho các thực khách.
Tô Niệm Tinh đề nghị chờ đến khi chúng thực hiện hành vi cướp bóc thì bắt chúng ngay tại trận: "Đến lúc đó chúng cầm súng, các anh có thể xử lý chúng hợp pháp."
Giám sát Lương tỏ vẻ tán thành: "Chúng định cướp bóc khi nào?”
Tô Niệm Tinh lại không sốt ruột nói cho anh biết ngày cướp bóc của chúng, mà hỏi anh: "Nếu các anh bắt được chúng, chúng hỏi các anh biết được tin tức từ đâu thì các anh sẽ nói như thế nào?”
Chuyện này nhất định phải thỏa thuận trước, nhất định phải phủi sạch quan hệ với cô, tuyệt đối không thể khiến chúng nghi ngờ cô.
Giám sát Lương biết cô nhát gan sợ phiên phức, cũng không giáo dục cô phải kiên cường một chút. Để bảo đảm an toàn cho bản thân, phụ nữ đề phòng cỡ nào cũng không quá mức.
Anh liên tục đưa ra mấy cái cớ, mãi đến khi Tô Niệm Tỉnh hài lòng, cô mới nói cho anh biết ngày cướp bóc.
"Mấy ngày nay cô tạm thời án binh bất động, cố gắng đừng trêu chọc chúng." Tô Niệm Tinh đã hiểu. Hai người xem như đã thỏa thuận hài lòng với nhau. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận