Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 392: Nhưng Bây Giờ Thì Sao?

Chương 392: Nhưng Bây Giờ Thì Sao?Chương 392: Nhưng Bây Giờ Thì Sao?
Trương Phân bị lời nói của cô dọa sợ, có thể làm ra sự sắp xếp chu toàn đến như vậy, vậy đưa được một đưa trẻ đi cũng không có gì kỳ quái cả.
Cô ta hít một hơi thật sâu để bản thân cố gắng hết sức bình tĩnh lại: "Được, bây giờ tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay."
Cô ta trả tiền xem quẻ xong rồi nhanh chóng biến mất khỏi quán ăn.
Tô Niệm Tinh dặn dò các hàng xóm tạm thời đừng nói chuyện này ra bên ngoài: "Lỡ như kẻ bắt cóc biết trước được mà dẫn đứa bé bỏ trốn, vậy mọi người đều sẽ biến thành tội nhân."
Tuy rằng phía cảnh sát nhất định sẽ phái người trông chừng Tần Thục Trân, mà chỗ ở của Trương Phân lại tận mãi Tây Cống xa xôi, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Các hàng xóm nghe vậy đều đồng loạt làm ra động tác kéo khóa mồm: "Chúng tôi đảm bảo sẽ không nói ra bên ngoài."
“Tôi cũng vậy!"
Các hàng xóm nháo nhào đảm bảo, nhưng rõ ràng bọn họ đã đánh giá thấp độ khó của sự việc rồi.
Một trong những niềm vui của hóng hớt là nằm ở chỗ đồn thổi, khi người khác đều mang vẻ mặt hoang mang và nhìn mình với vẻ mong muốn được biết thì trong lòng người đồn thổi sẽ có được sự thỏa mãn cực kỳ lớn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Rõ ràng trong lòng bọn họ có một thông tin mới mẻ đây nhưng lại không thể đồn ra ngoài. Thế này còn khiến bọn họ khó chịu hơn cả không được ăn cơm, vì thế người nhà của mấy hàng xóm láng giềng này cũng nhanh chóng phát hiện ra gần đây, cha (mẹ) của mình trở nên khác hẳn với ngày thường.
"Mẹ, gần đây mẹ ít nói như vậy là vì đau họng sao?”
"Ông nội, có phải ông nhớ bà không ạ? Ông nghĩ thoáng một chút, bà đã qua đời rồi, chắc chắn bà cũng không hy vọng ông sống buồn bã như vậy đâu."
"Bà nó, sao bà không nổi điên nữa vậy? Có phải bà đến thời kỳ tiên mãn kinh rồi không?”
"Cha, có phải cha lại lén lén lút lút mua gì đó rồi không? Lần này lại bị lừa gì nữa rồi?" Mấy hôm nay quán anh Minh làm ăn buôn bán tốt nên không tới quán Tô Thân Toán xem náo nhiệt.
Nhưng cha anh ta nghe nói quán Tô Thần Toán hay có tin đồn để hóng hớt, cộng thêm xảy ra mâu thuẫn với hàng xóm nên ngày nào cũng chạy tới quán ăn nghe chuyện. Có điều, bắt đầu từ ba hôm trước, cha anh ta lại trông rất bất thường.
Anh ta rửa chân, cha anh ta lại sáp đến trước mặt anh ta, hé miệng muốn nói gì đấy nhưng lại không lên tiếng.
Anh ta mới chủ động mở miệng hỏi, nhưng trông cha lại vô cùng mất kiên nhẫn: "Không có gì!"
Anh Minh bị cha mình làm cho suy nhược thần kinh: "Cha ơi, cha có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi. Tim con tốt lắm, có thể chịu được. Lần này là ghế điện trị liệu hay là nước khí công đây? Tốn bao nhiêu tiền?"
Người cha ngây người rất lâu mới hiểu được ý của anh con trai. Ông ta trừng mắt nhìn con trai với vẻ giận dữ, cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Mày bớt coi thường người đi! Lần này tao đang làm một chuyện lớn!" Ông ta nhấn mạnh hai chữ "chuyện lớn" này, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy ánh mắt sùng bái của con trai nhưng không ngờ anh con trai lại hai tay ôm ngực, run rẩy như mắc chứng Parkinsonl
Chuyện lớn! Cái ghế điện trị liệu mấy vạn còn không đủ lớn sao? Còn có chuyện gì lớn hơn cả thế nữa?
Đột nhiên trong đầu anh Minh nảy ra một suy đoán không hay.
Ngay sau đó, anh ta giống như bị lửa đốt cháy mông mà đứng bật dậy, đến ngay cả giày cũng không kịp đi đã vội vàng hoảng hốt chạy vê phòng ngủ của mình.
Anh ta lục tìm sổ tiết kiệm trong ngăn kéo đã khóa chặt kia, sau khi mở ra, nhìn thấy sổ tiết kiệm không thiếu đi đồng nào mới chắp hai tay lại, vái một vòng: "Cảm ơn Quan Âm Bồ Tát đã bảo vệ vốn lấy vợ của conl"...
Tô Niệm Tinh cũng không biết các hàng xóm chịu dày vò đến mất ăn mất ngủ thế nào, cô rất hài lòng về tình hình hiện tại, khi bọn họ tới đây ăn cơm đã không còn ồn ào đến vậy nữa.
Sáng ngày hôm nay, Tô Niệm Tinh vừa mới đến quan ăn chưa được bao lâu thì Đại Lâm đã lao xông xộc đến trước mặt cô, ra hiệu cho cô đến ngõ nhỏ bên cạnh.
Tô Niệm Tinh chần chừ: "Kêu tôi xem bói sao? Vậy anh phải xếp hàng, ba quẻ hôm nay của tôi đều đã kín hết cả rồi."
Đại Lâm gấp đến vò đầu bứt tai: "Đại sư, giang hồ cấp cứu, thật đấy, nửa đời sau của tôi đều phụ thuộc vào cô hết!"
Các hàng xóm láng giềng nghe được câu này lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Lần này là tin gì nữa vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận