Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 972: Sao Anh Lại Tới Đây

Chương 972: Sao Anh Lại Tới ĐâyChương 972: Sao Anh Lại Tới Đây
Tô Niệm Tinh từ chối cho ý kiến: "Có lẽ sẽ đoán về chỉ số Hằng Sinh, mà thế thì tôi thảm rồi."
Chú Minh vừa nghe vậy lập tức phi phi phi: "Tuyệt đối đừng có nói gở, cái tốt không linh cái xấu lại linh. Chúng tôi đều bầu cho cô cả, cô phải có lòng tin về bản thân mình đi chứ."
"Đúng đó, đại sư, cô bói toán linh như thế, danh tiếng còn tốt như vậy, chắc chắn có thể thắng được mà."
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu, có đôi khi không phải cô không có tự tin mà là tình hình không cho phép.
Buổi tối, cô tan làm, đang dự định cùng Đại Đao trở vê nhưng không ngờ giám sát Lương lại tới đón người trước.
"Sao anh lại tới đây?”
Giám sát Lương nhận lấy đồ trong tay cô: "Sắp tới lúc thi đấu rồi, anh lo cho em."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Anh sợ em bị người ta tính kế à?"
"Đề phòng vẫn hơn, một nghìn vạn đô la Hồng Kông có thể khiến rất nhiều người bí quá hóa liều đấy." Giám sát Lương nhắc nhở cô: "Gần đây đừng nhận đơn bên ngoài nữa, tránh cho lại rước thêm rắc rối."
Tô Niệm Tinh ngạc nhiên: “Anh lo lắng có người sẽ gọi em ra ngoài?"
"Chuyện gì cũng khả năng xảy ra mà." Giám sát Lương không yên tâm.
Tô Niệm Tinh nghĩ chỉ còn một tuần nữa thôi, không nhận thì không nhận vậy, cho nên cô sảng khoái đồng ý. Ngày hôm sau trong quán ăn có rất nhiều thực khách, Tô Niệm Tinh bận đến mức hoa mắt chóng mắt, đợi lúc khách hàng giảm đi rồi, chú Minh mới chỉ vào tóc cô rồi bảo: "Xảy ra chuyện gì thế kia? Hình như ít hơn rồi?"
Từ sau lần cắt tóc dạo nọ là Tô Niệm Tinh vẫn luôn để tóc mọc dài tùy ý. Kiểu gương mặt của cô rất thích hợp làm xoăn sóng lọn to, nhưng ai lại thiếu đạo đức đến mức cắt mắt một đoạn tóc nhỏ của cô, trông cứ như miếng dưa gặm dở ấy.
Cô vừa định chửi tục lại đột nhiên nghĩ đến trước đây có học phong thủy với Diệp Kế Minh, ông ta từng nói đến việc trông sinh cơ đổi mệnh cần phải viết họ tên, sinh thân bát tự lên trên người rơm, ngay cả tóc, móng tay cũng đặt luôn vào trong quan tài rồi cùng chôn vào trong huyệt mộ. Bây giờ cô thiếu mất một đoạn tóc? Vậy móng tay thì sao?"
Tô Niệm Tinh theo bản năng nhìn về phía thùng rác, buổi sáng cô ta thặt có sửa móng tay nhưng sao thùng rác lại rỗng tuếch thế kia?
Chỉ Vân thấy cô nhìn chằm chằm vào thùng rác mới bảo: "Buổi sáng có một vị khách bất cẩn làm đổ thùng rác, sau đó anh ta đã mang thùng rác đi rồi."
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu, muốn đi tìm Diệp Kế Minh hỏi xem phải phá trận thế nào nhưng lại nghĩ đến đường xá xa xôi, lỡ như giữa đường xảy ra chuyện làm chậm trễ cuộc thi vậy đúng là mất nhiều hơn được.
Về đến nhà, cô nói lại chuyện này với giám sát Lương.
Anh nhíu mày: "Trông sinh cơ phải làm thế nào mới thành công?”
"Rất khó nói." Tô Niệm Tỉnh mới tiếp xúc với môn này thôi.
Diệp Kế Minh vẫn chưa dạy cô phải phá trận như thế nào: "Trồng sinh cơ là trận pháp, có khả năng thành công mà cũng có khả năng sẽ thất bại." Giám sát Lương có hơi lo lắng.
Ngày hôm sau, anh xin nghỉ để về nông thôn một chuyến tìm Diệp Kế Minh hỏi rõ tình hình.
Diệp Kế Minh tỏ vẻ: "Chỉ có đến thời hạn thì mới có thể biết được trận pháp có ứng nghiệm hay không, không có pháp môn nào phá trận cả."
Giám sát Lương nhíu mày: "Vậy là không có cách phản kháng hay sao? Lễ nào để mặc cô ấy bị người ta hại?"
"Nếu người bày trận thất bại vậy hiển nhiên sẽ bị phản phệ rồi." Diệp Kế Minh nói thẳng: "Bất cứ chuyện gì cũng có khả năng thất bại."
Giám sát Lương chạy một chuyến mà chỉ có thể nhận được một đám án không chắc chắn nên có hơi mất mác.
Diệp Kế Minh thấy anh lo lắng với ngỏ ý có thể bói cho anh một quẻ: "Mối quan hệ giữa cậu và cô ấy gần như thế vậy cậu làm đối tượng xem đi, chắc hẳn có thể thành công."
Hai mắt giám sát Lương sáng ngời, anh lắc ống đựng thăm theo lời dặn dò của Diệp Kế Minh, nhưng lắc mười mấy lân cuối cùng mới có một thăm rơi ra khỏi ống.
Diệp Kế Minh nhìn thăm rồi nở nụ cười hài lòng: "Cậu không cần lo đâu, cô ấy sẽ gặp dữ hóa lành."
Giám sát Lương nhìn chữ trên thăm trúc, cuối cùng thì cũng yên tâm. ...
"Đại sư, đại sư, cô sao thế? Sao trông ỉu xìu chán đời vậy?"
Đang lúc quán ăn kinh doanh vượng nhất thì Tô Niệm Tinh lại ngáp một cái. Chú Minh thấy cô buồn ngủ như vậy mới khuyên cô vê nhà sớm một chút. "Kiếm được bao nhiêu tiền chỉ là một con số thôi, vẫn là sức khỏe của bản thân quan trọng hơn, còn mấy hôm nữa là cô phải tham gia thi đấu rồi, cũng phải chú ý sức khỏe vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận