Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 135: Có Phải Cần Sinh Thần Bát Tự Không?

Chương 135: Có Phải Cần Sinh Thần Bát Tự Không?Chương 135: Có Phải Cần Sinh Thần Bát Tự Không?
Người phụ nữ quỳ xuống cầu xin bọn họ, những hành khách còn lại chỉ cảm thấy cô ta ích kỷ, không quản sống chết của mọi người, yêu cầu thuyền trưởng lập tức quay thuyền.
Người đàn ông đã chết, xương cốt cũng chẳng còn. Người phụ nữ chết lặng trở về nhà, nhìn thấy trên bàn đặt một lá thư, đây là thư mà người chồng để lại.
Bên trên viết tiên vốn công ty của anh ta không quay vòng được, nợ nần rất nhiều, anh ta đã không con đường xoay sở nữa, cũng không có hy vọng để quật khởi, anh ta không muốn liên lụy đến cô ta cho nên mới quyết định ly hôn với cô ta. Trong tấm thẻ này có mười vạn còn sót lại dành lại cho cô ta.
Ngoài vậy ra, anh ta còn mua một phần bảo hiểm tử vong, nếu anh ta chết ngoài ý muốn thì cô ta sẽ có được một khoản bồi thường kếch xù.
Người phụ nữ nhìn mấy thứ này mà khóc không thành tiếng.
Nhưng người đàn ông rõ ràng đã dự liệu sai rồi, không có thi thể, đồn cảnh sát không có cách nào khai giấy chứng tử, công ty bảo hiểm cũng không thể bồi thường tiền.
Mười vạn đồng mà người đàn ông để lại cho cô ta trực tiếp bị ngân hàng kéo đi, công ty xin tuyên bố phá sản, nhà của cô ta có một nửa cũng bị mang đi gán nợ, cô ta chỉ có thể cầm số tiền còn thừa lại, dẫn đứa con gái ra ở riêng.
Mới đầu rất vất vả, vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình lại vừa phải chăm sóc con gái, cũng may mà cô ta dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ được.
Bây giờ cũng coi như đã có chút tài sản rồi, nhưng mỗi lần đến ngày kỷ niệm kết hôn là cô ta đều sẽ nhớ thương người chồng, một mình đến nhà hàng này để tưởng nhớ thời khắc được sống bên cạnh anh ta.
Người chồng cho đến lúc chết vẫn suy tính cho hai mẹ con cô ta, nếu anh ta còn sống vậy chắc hẳn còn tốt hơn nhiều.
Tô Niệm Tinh rút tay vê, ánh mắt nhìn người phụ nữ mang theo vài phần thương xót.
Cô thở dài một tiếng, tự giới thiệu bản thân: "Cô Trương, tôi tên là Tô Niệm Tinh."
Khóe mắt người phụ nữ đã hẳn lên vài vết chân chim, đã không còn dung nhan xinh đẹp của hồi còn trẻ nữa, nhưng khí chất cao ngạo trên người cô ta lại giống như hoa mai nở cuối tháng chạp, tao nhã lại tuyệt đẹp.
Trương Mộng Yên sững sờ, quan sát Tô Niệm Tinh: "Có thể bói ra được tôi họ Trương cũng coi như cô có chút bản lĩnh, nhưng chuyện của tôi cho dù cô có thật sự bói ra được thì cũng chẳng giải quyết được gì."
Tô Niệm Tinh nhếch khóe môi lên, vô cùng tự tin: "Cô Trương, nói chuyện cũng đừng quá khẳng định, chồng cô chỉ đang mất tích trên biển nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thể tìm được thi thể của anh ta, cô có muốn biết anh ta đang ở đâu không?”
Ánh mắt Trương Mộng Yên nhìn cô đã thay đổi rồi, vậy mà lại có thể bói ra được chồng cô ta đang mất tích trên biển, có thể thấy được người này cũng không phải bắn tên không đích.
Cô ta vô thức ngồi thẳng người dậy: "Hả? Cô có thể bói ra được thi thể của chồng tôi đang ở đâu sao? Chỉ cần cô có thể tìm được anh ấy, tôi nhất định sẽ hậu tạ cô."
Chấp niệm của người này đối với chồng rất sâu, chỉ từ việc người chồng đã mất nhiều năm rồi mà vẫn chưa tái hôn là có thể thấy được một chút.
Tô Niệm Tinh nắm bàn tay của cô ta, hình ảnh lần này đã thay đổi.
Là người chồng mà cô ta vẫn luôn thương nhớ nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là đối phương vẫn chưa chết, ngược lại còn sống rất khỏe mạnh.
Đối phương đang ôm một người phụ nữ lăn trên giường đơn, cô không có hứng thú với phim sex nên bắt đầu quan sát cách bày trí xung quanh, nhìn đồ trang trí, hoa văn và đồ dùng trong nhà hình như là kiểu Âu.
Ánh mắt của cô chuyển về phía tờ báo trên chiếc tủ đầu giường, hình như là tiếng Anh, nói cách khác, chồng cô ta không ở Anh thì cũng đang ở Mỹ.
Xét thấy hộ chiếu Hương Giang có thể miễn visa Anh quốc cho nên cô có lý do để nghỉ ngờ đối phương đang ở Anh.
Cô tận mắt chứng kiến một cảnh giường chiếu vừa kịch liệt vừa nóng bỏng, muốn tìm được địa chỉ từ trong màn đối thoại của hai người này, nhưng bất đắc dĩ bọn họ lại hôn rất nhập vai, nói ra cũng toàn là mấy lời tán tỉnh, ngoại trừ gọi tên của đối phương ra thì gân như không nói ra thông tin gì hữu dụng hất.
Tô Niệm Tinh lặng lẽ rút tay vê, thở ra một hơi thật dài.
Trương Mộng Yên thấy cô không nói gì mới hơi sốt ruột: "Có phải cần sinh thân bát tự không? Tôi cóI"
Cô ta nôn nóng lấy giấy bút từ trong túi xách ra rồi viết cho cô xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận