Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 185: Yên Tâm Đi, Chắc Chắn Sẽ Thành Mà

Chương 185: Yên Tâm Đi, Chắc Chắn Sẽ Thành MàChương 185: Yên Tâm Đi, Chắc Chắn Sẽ Thành Mà
Tiếp theo đây anh ta còn phải tuyển tiếp tân từ Quảng Đông qua đây làm việc, chị Trần có thể nghe hiểu tiếng phổ thông nhưng cô ta lại không biết nói.
Nếu Tô Niệm Tinh đã vừa biết tiếng Quảng lại vừa có thể nói được tiếng phổ thông vậy đây chính là cầu nối trao đổi thích hợp nhất.
Nhưng Võ Xương Sùng cân nhắc đến chuyện cô xem bói chuẩn như vậy, có khả năng không bằng lòng làm tiếp tân cho nên dự định tuyển người từ nội địa đến.
Tô Niệm Tinh đưa ra một phương pháp giải quyết: "Như vậy đi, tôi đưa tiên lương còn anh cứ trả tiên, như vậy sẽ không bị điều tra nữa?"
Võ Xương Sùng vừa nghĩ một chút thấy như vậy cũng được: "Vậy tôi sẽ sắp xếp một chức vị cố vấn cho cô, vừa vặn cũng thích hợp với thân phận nhà huyền học của cô hơn."
Anh ta hỏi dự định tiếp theo của cô: "Cô không thể đi làm ở công ty khác đâu đấy, bằng không sẽ bị điều tra ra ngay."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Tôi đang định mở một quán ăn cho nên không có cách nào kiêm chức được."
Võ Xương Sùng vô cùng ngạc nhiên, cảm thán cô làm việc đúng là nhanh nhẹn: "Được, đến khi ấy tôi sẽ tuyển người mới."
Anh ta trở về Hương Giang là để khảo sát xưởng điện tử, đã đầu tư một khoản tiền lớn vào nội địa rồi, trong ba tháng sắp tới có thể khai công, mắt thấy đã sắp khai trương rồi, trong lòng anh ta không có tự tin cho lắm: "Đây chính là một khoản tiền vốn cuối cùng của tôi, thật sự có thể thành công sao?"
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ thành mà." Tô Niệm Tinh nói chắc như định đóng cội.
Sự tự tin của Võ Xương Sùng đã tăng lên gấp bội: "Có câu này của cô là tôi yên tâm rồi."...
Sau khi thương lượng với Võ Xương Sùng xong, Tô Niệm Tinh đã có nhiều thời gian hơn để tới quán ăn xem công nhân sửa sang.
Phía bên Hương Giang này cần phải ngăn tạp âm nên thường thì cứ tám giờ tối là cấm thi công rồi.
Phần lớn thì cứ đến tám giờ tối là Tô Niệm Tinh mới xem bói cho người ta.
Hôm nay, ăn cơm xong cô lại ngồi trước quầy hàng xem bói, vừa vặn trông thấy bà thím bán khoai lang đang thì thâm với bà A Hương, cũng không biết hai người đang bàn tán về chuyện gì mà cách từ rất xa đã nghe thấy bà A Hương la lên đầy khoa trương: "Thật sao? Có ý đồ gì vậy?"
Tô Niệm Tinh cũng sáp tới đó dỏng lỗ tai lên nghe: "Chuyện gì thế ạ?”
Bà thím bán khoai lang giải thích trong một câu: "Chính là ông chủ nhà trọ của thím - cụ Hách, ông cụ người ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nghe nói lại định tái hôn tiếp đấy."
Bà A Hương dùng giọng điệu của người từng trải: "Ông ta đã lớn tuổi như vậy rồi, không con không cái, bạn già vừa mới qua đời chưa được mấy tháng, đang lúc cô đơn trống vắng cơ mà, muốn tái hôn cũng là chuyện thường cả thôi."
Tuổi tác lớn rồi là muốn có người nói chuyện cùng, bằng không chết ở trong nhà cũng không ai biết. Bà thím bán khoai lang lộ ra vẻ mặt bà không hiểu: "Bình thường cái gì? Người phụ nữ mà ông ta tìm kém ông ta hơn ba mươi tuổi lận, đã có thể làm cháu gái ông ta luôn rồi. Ôi chao ơi, hai người đó còn dính chặt lấy nhau hơn cả tụi trẻ ấy chứ, đi đâu cũng có đôi có cặp."
Bà A Hương ngạc nhiên: 'Hả? Thật sao? Trời đất, ông cụ này đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn còn ham hố cô gái trẻ người ta, cũng không sợ cô gái trẻ đó lấy cái mạng già của ông ta hay sao?"
Đương nhiên câu này không nói rõ ràng mà chỉ ám thị. Người già rồi, chức năng cũng giảm xuống, ông cụ người ta chắc chắn không thể thỏa mãn được người phụ nữ còn trẻ tuổi đâu.
Tô Niệm Tinh chậc chậc: "Mưu đồ ở đây là gì ta?"
Cô ác ý suy đoán, người đàn bà trẻ này không phải muốn thừa hưởng tài sản sau khi ông cụ chết đấy chứ?
Bà thím bán khoai lang và bà A Hương thấy cô hỏi một câu hỏi câu ngốc như vậy bèn đồng thanh trả lời: "Vì tiền chứ vì gì nữa."
Bà thím bán khoai lang bấm ngón tay tính toán cho cô: "Ngay trong tối hôm qua đã mua quần áo cho cô ta hết hơn mười vạn rồi nhá, nghe nói chỉ riêng sính lễ đã cho năm mươi vạn rồi."
Bà A Hương líu lưỡi: "Phụ nữ thời nay ghê gớm thật, biết trai trẻ không có tiền nên chuyên chọn mấy ông cụ có tiên mà cám dỗ."
Tô Niệm Tinh dùng tay chống cằm: "Bọn họ cũng được tính là tự thỏa mãn nhu cầu của nhau thôi mà. Ông chủ nhà trọ cũng không phải tên ngốc. Ở độ tuổi này của ông ta đẻ con đã là chuyện không có khả năng lắm rồi, còn không bằng hưởng thụ lạc thú trước mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận