Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 762: Em Biết Mà Còn Không Ngăn An Bác Lại Sao?

Chương 762: Em Biết Mà Còn Không Ngăn An Bác Lại Sao?Chương 762: Em Biết Mà Còn Không Ngăn An Bác Lại Sao?
Sắc mặt của Tô Tú Dung hơi dịu đi một chút: "Em biết mà còn không ngăn An Bác lại sao?”
Tô Tú Tuyết khoanh tay lại, hừ một tiếng: "Em biết đấy, hơn nữa còn rất ủng hộ nó nữa cơ. Nó thích hẹn hò với ai thì cứ hẹn hò với người đó, chỉ cần con trai em vui, chứ em chẳng thèm để ý cô ấy có phải là gái đại lục hay không nhé. Em không giống chị luôn thích coi thường người khác, trong mắt chỉ biết đến tiền với tiền!"
"Trong mắt chỉ có tiền thì đã sao? Nếu không phải em sinh ra trong cái gia đình này thì em có thể sống tốt được như vậy sao?" Tô Tú Dung cũng bắt đầu nổi nóng, lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ sói, không phân lớn nhỏ, lần nào trở về cũng phải cãi nhau với bà ta.
Tô Ngọc Bạch đang chơi điện tử dở thấy hai người họ càng cãi càng ác liệt, ông ta trực tiếp đặt máy trò chơi xuống: "Được rồi! Lần nào gặp mặt cũng cãi nhau hết á, sau này tụi bây tránh tao ra hộ cái."
Tô Tú Tuyết lẩm bẩm: "Là chị ấy mở miệng nói con trước chứ con vốn không muốn để ý đến chị ấy nhé."
Tô Tú Dung tức đến mức sắc mặt trắng bệch, bà ta ôm ngực, sao lại có loại người vô lương tâm đến như vậy cơ chứ. Bà ta muốn tốt cho bà ấy mà bà ấy còn không biết nhận!
Tô Tú Tuyết vung tay rời đi, lúc vê nhà trông thấy Lương Nhã Tĩnh đang ở trong bếp nấu cháo, định mang qua cho anh mình ăn, nhưng cô ấy chưa bao giờ từng vào bếp nên tay chân lóng ngóng, nắp nồi vừa mở ra mà cháo trào ra khỏi nồi, chảy đầy cả ra xung quanh. Tô Tú Tuyết đi lên giúp: "Để mẹ nấu cho nhé? Dùng nồi nấu cháo, lúc đậy nắp ra nhớ phải chừa lại một khe hở, tránh cho cháo trào ra ngoài."
Lương Nhã Tĩnh lấy sổ ra ghi lại.
Tô Tú Tuyết thấy con gái nghiêm túc như thế mà có hơi dở khóc dở cười: "Ở nhà không phải có nồi cơm điện hay sao? Có thể dùng nó để nấu mà? Bỏ thêm ít nước vào là được."
"Không được." Lương Nhã Tĩnh không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay: "Dùng nồi cơm điện thì vị cháo nấu ra sẽ hơi kém một chút, trông giống hấp hơi hơi, hạt thì rời rạc, không dính.”
Tô Tú Tuyết gật đầu: "Cũng đúng nhỉ!"
Bà ấy nghiêng đầu nhìn con gái: "Có phải anh con có ý với Tô Niệm Tinh kia không?”
Lương Nhã Tĩnh suýt chút nữa thì vung cái muôi trong tay đi, cô ấy không dám ngẩng đầu lên nhìn mẹ: "Chuyện đó... sao mẹ biết ạ?"
"Thì mẹ cũng có mù đâu nào. Cô ấy vừa tới là con đã xua mọi người đi ngay. Mẹ chỉ cảm thấy hơi lạ thôi." Suy cho cùng thì Tô Tú Tuyết cũng là người từng trải, làm sao có thể không nhìn ra được suy tính nhỏ nhặt của con gái chứ.
Lương Nhã Tĩnh cười lấy lòng, nịnh nọt một câu: "Mẹ ơi, mẹ lợi hại ghê ấy! Chẳng chuyện gì có thể chạy thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của mẹt"
Tô Tú Tuyết đảo trắng mắt: "Con bớt nịnh mẹ đi, có phải cô ấy là gái đại lục không?"
"Đúng rồi ạ." Lương Nhã Tĩnh kể lại chuyện Tô Niệm Tinh tới Hương Giang cho bà ấy nghe: "Cha của cô ấy không phải người tốt đâu, vì năm nghìn tiền sính lễ mà gả cô ấy cho một tên nhà giàu mới nổi, cô ấy không chịu cho nên mới tới Hương Giang tìm mẹ, đáng tiếc là mãi vẫn chưa thể tìm được. Người ta đáng thương lắm mẹ ạ."
Tô Tú Tuyết thấy con gái cứ mở mồm ra là nói tốt cho đối phương: "Con thích cô ấy lắm hả?"
Ngược lại Lương Nhã Tĩnh cũng không dư thừa tình cảm: "Anh con thích cô ấy là đủ rồi, con thì sao cũng được, cô ấy xem bói chuẩn lắm đó."
Nhắc đến xem bói là vẻ mặt của Tô Tú Tuyết vô cùng nặng nề: "Không phải anh con ghét nhất là mấy tiên sinh đoán mệnh đó sao? Mấy bạn học cấp ba ngày trước của nó như Sinh Tử, hay An Tử gì ấy... cũng chính vì tiên sinh đoán mệnh nên mới tan cửa nát nhà đó?"
Lương Nhã Tĩnh cười đáp: "Anh con ghét là loại thây bói rởm, chứ cô ấy thì không phải. Cô ấy xem bói thật sự rất chuẩn. Bạn thân của con Lâm Hương Di ấy, mẹ cũng biết mà, cô ấy với bạn trai hẹn hò được sáu năm nhưng thằng khốn nạn đó ngoại tình suốt ba năm liền, còn nuôi một người phụ nữ ở nông thôn nữa cơ, nhưng bạn con không biết. Sau đó Tô Niệm Tinh bói ra được, mẹ thấy lợi hại không?"
Tô Tú Tuyết trừng to mắt kinh ngạc: "Ba năm mà còn không phát hiện ra á? Dây thần kinh của bạn thân con phải thô cỡ nào vậy?"
"Thì bởi tin anh ta quá đó, thằng khốn nạn đấy là tài xế, thường xuyên phải ra ngoài nên cô ấy làm sao có thể phát hiện ra được chứ. Nhưng Tô Niệm Tinh lại bói ra được, con cảm thấy cô ấy không phải lừa đảo đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận