Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1161: Đứa Bé Này Tên Là Lượng Lượng

Chương 1161: Đứa Bé Này Tên Là Lượng LượngChương 1161: Đứa Bé Này Tên Là Lượng Lượng
Rất nhanh, hai văn chức đã qua đây và ôm theo hai chiếc chăn, giám sát Lương cởi cái quần ướt sũng của mình ra, quấn chăn vào rồi nhìn các vệ sĩ cấp cứu cho đứa bé.
Đợi khi nước tích trong phổi đứa trẻ cuối cùng cũng bị nôn ra hết sạch mới có người bắt đầu làm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi.
"Có thể cứu sống được không? Hay là đưa người đến bệnh viện trước đã?” Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hỏi.
Lương An Bác đã bọc người thành cái bánh tét: "Bệnh viện quá xa, nếu đưa qua đó sẽ làm chậm trễ thời gian, trước đây họ đều là cảnh sát nên có học qua kỹ năng cấp cứu rồi. Chỉ là thời gian đứa trẻ này rơi xuống nước đã quá lâu rồi."
Trương An Khang quay đầu nhìn mặt nước mà không tài nào hiểu được: "Rốt cuộc là ai nhẫn tâm đến mức ném đứa nhỏ xuống nhỏ vậy chứ?"
Buộc thêm một tảng đá nặng như vậy rõ ràng là muốn dìm chết đứa trẻ.
Không có một người nào trả lời câu hỏi của ông ta, ngược lại có một văn chức đột nhiên nhớ ra người đàn ông đã rớt xuống nước vừa rồi kia: "Có phải là anh ta không? Vừa rồi tôi cứ cảm thấy anh ta quái quái thế nào, trời lạnh như thế mà lại chạy ra bên hồ câu cá, còn rơi xuống nước nữa chứ”"
Trương An Khang cẩn thận nghĩ lại và cảm thấy cũng khá hợp lý.
Vừa rồi bọn họ chỉ liếc mắt nhìn một cái chứ không nhớ được diện mạo thế nào, nhất là khi đối phương còn cố tình tránh né bọn họ, chỉ có nửa gương mặt lộ ra nên hoàn toàn không nhìn rõ được.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!" Ngay lúc bọn họ đang hồi tưởng lại diện mạo của tay hung thủ thì Tô Niệm Tinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ cuối cùng cũng hô lên.
"Khụ khụ khụ!" Âm thanh yếu ớt của đứa bé truyền tới, nó hơi hé mắt mở ra, đôi mắt đó bởi vì ngâm nước quá lâu cho nên vừa đỏ vừa sưng.
Có một vệ sĩ nghe thấy đứa bé tỉnh lại rồi lập tức buông tay, bế nó lên rồi chạy về phía chiếc xe.
Giám sát Lương gọi những người khác: "Mau đến bệnh viện."
Mọi người lập tức đi theo.
Lên xe, Trương An Khang, đứa trẻ và vệ sĩ bế đứa trẻ ngôi chung một xe.
Giám sát Lương cống hiến một cái chăn của mình cho đứa bé, Tô Niệm Tinh thì ngồi ở ghế phụ lái.
Những người khác chỉ có thể ngồi ở một chiếc xe lái.
Lúc tới thì chỗ vừa vặn đủ, còn lúc về lại có hai người không còn ghế, cho nên hai văn chức của sở đầu tư chỉ có thể đi bộ trở về.
Đứa bé nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Trương An Khang cũng chạy đi báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng đi qua đây điều tra.
Lần này người tới không phải là dân cảnh của đồn cảnh sát phía đông thành phố nữa mà là dân cảnh của khu Triều Dương.
Sự hiểu biết của bọn họ đối với Tô Niệm Tỉnh chỉ giới hạn ở việc cô là phú bà Hương Giang tới thủ đô để đầu tư, biết được một nhóm người này đã vớt được một đứa bé ra khỏi hồ, dân cảnh mới hỏi tướng mạo của tên hung thủ đã dìm chết đứa bé.
Khi ấy Tô Niệm Tinh chỉ liếc mắt nhìn qua nên chỉ có thể nhớ được đại khái chiêu cao, thể hình, chứ tướng mạo thì thật sự không có một chút ấn tượng nào hất.
Cô xem bói cho đứa bé, đứa bé này lại có ấn tượng sâu sắc hơn về tình cảnh bị lừa của mình.
Người đã lừa cậu bé không phải là người đàn ông ở bên bờ sông ban nãy bởi vì thể hình của anh ta hoàn toàn khác hẳn.
"Đứa bé này tên là Lượng Lượng, người lừa bán nó là chú ba của nó, gã bán nó cho một tên lừa đảo, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại dìm chết nó."
Dân cảnh ghi chép lại đúng như sự thật, chỉ là khi lấy lời khai thi thoảng lại liếc mắt nhìn cô một cái như thể đang tò mò muốn biết tại sao cô lại có thể biết được những thông tin này.
Về phần tướng mạo của hung thủ thì lại không thể bói ra được, ngược lại, giám sát Lương lại có trí nhớ kinh người, rất nhanh đã hình dung ra tướng mạo của người đàn ông.
Những người khác có bổ sung thêm một chút, rất nhanh đã ghép ra tướng mạo, có một văn chức còn nói bộ đồng phục mà người đàn ông đó mặc trên người chắc là đồng phục của thợ điện, đã giặt đến mức hơi bạc màu.
"Đứa bé này không biết là người ở đâu, các anh phải nhanh chóng tìm được cha mẹ nó nhanh nhất có thể." Trương An Khang cũng là người làm cha làm mẹ nên hiển nhiên biết cha mẹ mất con sẽ sốt ruột đến mức nào.
Dân cảnh gật đầu đáp: "Chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra nhanh nhất có thể."
Hắt xì!
Giám sát Lương hắt xì một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận