Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 696: Biết Chứ, Tôi Vẫn Luôn Biết Chuyện Đó Mà

Chương 696: Biết Chứ, Tôi Vẫn Luôn Biết Chuyện Đó MàChương 696: Biết Chứ, Tôi Vẫn Luôn Biết Chuyện Đó Mà
Tô Niệm Tinh nhìn về phía Lily: 'Cô không phải con ruột của cha mẹ cô, chuyện này cô có biết không?”
Lily không hiểu tại sao đột nhiên đại sư lại hỏi mình như thế.
Cô ta sững sờ rồi sau đó gật đầu: "Biết chứ, tôi vẫn luôn biết chuyện đó mà. Cha mẹ đã nhặt được tôi ở thùng rác."
A Hỉ không biết đã sáp tới đây từ lúc nào, anh ta nhìn Lily rồi lại nhìn về phía người phụ nữ, quan sát cả hai người họ tỉ mỉ một phen: "Không phải cô chính là con gái của bà ta đấy chứ?"
Lily sững sờ, còn người phụ nữ thì quay phắt sang nhìn cô ta, ánh sáng trong đôi mắt lập tức chiếu ra sáng ngời và niềm vui sướng của bà ta tràn cả ra khỏi gương mặt: "Thật sao?"
Lily cũng có một thoáng ngạc nhiên như thế, nhưng sự ngạc nhiên này cũng nhanh chóng tan biến đi: "Sao có khả năng như vậy được chứ. Năm nay tôi đã mười tám rồi, tôi sinh ngày mười tám tháng mười mà, hoàn toàn không phải mười bảy tuổi, chênh nhau tận một năm đó."
Ánh sáng trong mắt người phụ nữ lập tức tắt ngúm, nhưng ai ngờ một câu nói tiếp theo của ttn lại khiến bà ta chết lặng ngay tại trận.
A Hỉ nói không sai đâu, cô đúng thật là con gái của bà ấy đấy, mà cô cũng chưa đến mười tám tuổi thật sự đâu, cha mẹ cô cố tình báo sai độ tuổi là vì sợ cha mẹ ruột của cô sẽ tìm tới." Tô Niệm Tinh quăng một quả lựu đạn xuống khiến tất cả mọi người đều ngây người ra như phỗng.
Ai có thể ngờ được chỉ một câu nói bâng quơ đó của A Hỉ lại biến thành sự thật chứ. A Hỉ dùng hai tay che miệng mình, vậy mà anh ta lại đoán trúng rồi sao?
Trong mắt Lily hiện lên vẻ khó tin và cũng có cả bàng hoàng.
Chỉ có trên gương mặt của người phụ nữ là tràn đầy niềm hân hoan sung sướng. Hai bàn tay run run của bà ta nắm chặt lấy hai vai của Lily: "Thật sao? Lily thật sự là con gái của tôi sao? Chẳng trách tôi luôn cảm thấy con bé có khí tức của Giai Giai, hóa ra đúng là con gái của tôi thật rồi. Tôi đúng là đáng chết mà, vậy mà tôi lại không nhận ra cả con gái của mình."
Cô Châu là giáo viên dạy tiểu học, lúc Lily lên tiểu học đã được bảy tuổi rồi, mà sự khác biệt giữa ba tuổi với bảy tuổi vẫn rất lớn.
"Lily, con chính là con gái của mẹ." Cô Châu ôm chặt lấy Lily vừa khóc vừa cười: "Không phải con vẫn luôn muốn làm con gái của mẹ hay sao? Chúng ta chính là mẹ con thật sự.'
Lily bị niềm vui sướng của cô Châu làm cho bối rối không biết phải làm sao, cô ta trấn an cô Châu trước rồi lại quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cha mẹ tôi lại báo sai độ tuổi của tôi?"
Tô Niệm Tinh nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Cô không đoán ra được sao? Thật ra, chỉ cần cô vén màn được sự thật bọn họ chính là cha mẹ ruột của cô là cô có thể nghĩ ra được nguyên nhân ngay thôi."
Còn có thể có lý do gì được nữa? Đương nhiên là vì nuôi con gái có thể nhận được hồi báo cao rồi.
Không cần tự mình sinh đẻ và chỉ cần cho ăn cơm là đủ rồi, mà cũng vì là con gái cho nên sẽ quyết một lòng với bọn họ. Không cần cho cô ta lên đại học, chỉ cần đợi cô ta đủ mười tám tuổi là có thể ra ngoài làm công kiếm tiền, cải thiện cuộc sống gia đình. Đây chính là nguyên nhân tại sao mấy gia đình nghèo cứ liều mạng đẻ con, chính là vì tiên vốn thật sự thấp đấy.
Lily chỉ là học hành không giỏi chứ cũng không có nghĩa cô ta là một đứa ngốc, huống chi, môi trường gia đình suốt mười mấy năm liên này đã khiến cô ta nhận ra rằng mình với các chị em khác hẳn nhau. Con nuôi chính là con nuôi, không bao giờ có khả năng chính là con ruột được.
Cô Châu nắm chặt tay của Lily để trấn an cô ta rồi nhìn vê phía Tô Niệm Tinh: "Lily bị bọn họ bắt đi có đúng không? Chứ hoàn toàn không có chuyện nhặt được con bé ở thùng rác."
Khi ấy bà ta đã tìm kiếm khắp xung quanh, thậm chí còn tới đồn cảnh sát báo oán nhưng không có ai nhìn thấy đứa trẻ cả.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng!"
"Tôi muốn tố cáo bọn họI" Cô Châu vừa nghĩ đến cái cảnh những đắng cay suốt nhiều năm nay của mình đều là do bọn họ tạo thành mà chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ ngay.
Bà ta nắm chặt lấy bàn tay của Lily: "Là bọn họ hại con không có cha ruột mẹ ruột thương yêu. Bọn họ nuôi con cũng không phải vì lòng nhân từ mà là muốn có được sự báo đáp từ trên người con. Con đừng mềm lòng. Con cứ thử nghĩ đến những sự ngược đãi mà mình đã phải chịu khi còn nhỏ đi, bọn họ hoàn toàn không phải con người mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận