Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 669: Để Tôi Đi Tìm Hiệu Trưởng

Chương 669: Để Tôi Đi Tìm Hiệu TrưởngChương 669: Để Tôi Đi Tìm Hiệu Trưởng
Nhân lúc còn sớm về quê dưỡng lão đi, tránh cho lại hại những đứa trẻ khác!"
Chủ nhiệm lớp bị cô chửi như tát nước vào mặt.
Giám sát Lương lại nghiêm túc nói: "Mau đi mời đi! Nếu như hiệu trưởng không có ở đây vậy tôi vẫn có thể dẫn các cô vê đồn cảnh sát lấy lời khai."
Giáo viên dạy doán và giáo viên chủ nhiệm vừa nghe nói phải đến đồn cảnh sát, thế là làm lớn chuyện rồi còn gì, anh ta vội nói: "Để tôi đi tìm hiệu trưởng."
Cho dù hiệu trưởng có đang ngủ thì anh ta cũng phải mời được người qua đây.
Nửa tiếng sau thì hiệu trưởng được mời qua đây.
Giám sát Lương đã thông qua nói bóng nói gió để hỏi A Vượng về quá trình sự việc xảy ra. Hóa ra hôm qua A Vượng được ăn bánh gato và bị các bạn học khác nhìn thấy. Lúc đi học còn được các bạn cùng lớp vây quanh, hỏi cậu bé bánh kem có ngon không?
Cô của cậu bé rất xinh, còn chú của cậu bé thì cao lớn uy mãnh.
Phần lớn tụi nhỏ cũng không có tâm cơ gì cả, chỉ là chào hỏi A Vượng một cách thiện chí và nói chuyện với cậu bé mà thôi.
Chỉ có Kiệt Tử là tối hôm qua không thể ăn được bánh kem nên trong lòng sinh ra oán hận, cộng thêm cha mẹ của A Vượng đã mất, là một cô nhi nên lòng nó càng đố ky hơn, bèn chạy qua bắt nạt A Vượng. Sau khi đánh A Vượng xong, nó còn không thầy tự hiểu, quay ngược lại đổ oan cho A Vượng đánh nó trước. Chủ nhiệm lớp này vẫn còn trẻ tuổi, rõ ràng không có kinh nghiệm làm việc gì cả, lại cộng thêm A Vượng hướng nội, không thích nói chuyện, hoàn toàn không biết giải thích cho mình cho nên vẫn luôn bị Kiệt Tử bắt nạt.
Giám sát Lương đi lên kể lại rõ ngọn ngành đầu đuôi sự việc với hiệu trưởng trước.
Hiệu trưởng hỏi A Vượng trước rồi sau đó lại hỏi Kiệt Tử.
Một đứa trẻ có thông minh đến đâu nhưng độ tuổi của nó vẫn bày ngay ra đấy, người lớn chỉ cần hơi tạo áp lực một chút là nó sẽ bắt đầu hoảng loạn ngay.
Kiệt Tử nhanh chóng bại lộ, nó hoảng hốt nắm chặt lấy tay mẹ mình: "Mẹ ơi, con cũng muốn ăn bánh kem, con kêu nó lấy bánh kem cho con ăn nhưng nó không chịu, không phải con cố tình đánh nó đâu..."
Làm sao mẹ của Kiệt Tử có khả năng không biết con trai mình có cái nết thế nào chứ, nhưng cô ta thà rằng tin con trai bắt nạt người khác chứ không bằng lòng để người khác bắt nạt con trai mình, cho nên vẫn luôn chống lưng cho con trai.
Lúc này, con trai đã bại lộ rồi, mẹ của Kiệt Tử lập tức nói oang oang lên: "Bỏ đi bỏ đi, đều là con nít cả, tôi thấy mặt A Vượng cũng đâu có vết thương hở nào đâu, về nhà mua thuốc đỏ thuốc mỡ bôi tí là khỏi thôi, lần này bỏ đi."
Cô ta kéo con trai định rời đi nhưng giám sát Lương lại ngăn cô ta lại: "Mời cô ở lại đây, mặt A Vượng đã bị thương, chúng tôi phải dẫn cháu đến bệnh viện kiểm tra, ngoài ra, Kiệt Tử còn vu oan giá họa cho cháu nhà tôi, tạo thành bóng ma cực lớn đối với tâm lý của đứa trẻ."
Mẹ Kiệt Tử vừa nghe thấy sắp phải tốn tiền là lập tức lớn tiếng ồn ào, bà ta ưỡn ngực xô vào người giám sát Lương: “Anh lừa tôi! Có tin tôi tới đồn cảnh sát tố cáo anh không?"
Giám sát Lương lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không hề sợ đối phương ngang ngược mà vẻ mặt vẫn lạnh như băng: "Tôi chỉ có gì nói nấy mà thôi, nếu như cô cảm thấy tôi có lời nào nói sai vậy có thể tới đồn cảnh sát tố cáo, nhưng mời cô ở lại đây để bàn chuyện bồi thường."
Hiệu trưởng đứng ra giảng hòa: "Đều là bạn cùng lớp cả, kéo nhau lên tòa cũng quá làm mất thời gian. Như vậy đi, Kiệt Tử xin lỗi A Vượng, hơn nữa phải bồi thường tiền thuốc men và tổn thất tinh thân cho A Vương là năm trăm đô la Hồng Kong."
Mẹ của Kiệt Tử không hài lòng nhưng cuối cùng vẫn bị hiệu trưởng thuyết phục, chấp nhận với phương án này.
Kiệt Tử bị mẹ ấn đầu xuống xin lỗi A Vượng, sau khi trả tiền xong, mẹ Kiệt Tử kéo con trai rời khỏi trường học với lửa giận ngút trời, vừa đi cô ta vừa chửi con trai không làm nên trò trống gì: "Mày đi học ngoan ngoãn vào cho tao, làm tao mất năm trăm đồng, xem về nhà tao xử lý mày thế nào!"
Kiệt Tử không phục: "Ai kêu nó không mua bánh kem cho conl"
"Ăn ăn ăn! Mày chỉ biết ăn thôi à!"...
Tiếng mắng nhiếc nhức tai dần đi xa, Tô Niệm Tinh nhìn về phía hiệu trưởng: "Kiệt Tử bắt nạt bạn học, không thích hợp ở lại lớp này nữa, mong ông chuyển lớp cho nó đi."
Cô nhìn về phía chủ nhiệm lớp: "Còn cả cô chủ nhiệm lớp này nữa, cũng không đủ công bằng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận