Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 316: Cũng May Mà Có Cô Nhắc Nhở Tôi

Chương 316: Cũng May Mà Có Cô Nhắc Nhở TôiChương 316: Cũng May Mà Có Cô Nhắc Nhở Tôi
Các hàng xóm thở dài: "Hộ gia đình sống ở tâng một còn không phải sẽ thành 'nước lũ nhấn chìm Kim Sơn Tự' hay sao? Cũng quá thảm rồi đi?"
So với mấy người này thì hình như bọn họ cũng không thảm đến thế.
Qua giờ cao điểm, người đại diện của Vương Gia Hân lại tới quá.
Vẻ mặt của anh ta mừng rỡ, Tô Niệm Tinh nhìn một cái là có thể đoán ra được vấn đề của Vương Gia Hân đã được giải quyết.
Quả nhiên lúc đi vào trong ngõ nhỏ, người đại diện đưa một khoản tiền cảm ơn cho Tô Niệm Tinh: "Bây giờ cô Vương vẫn chưa lấy được thù lao cao hơn, khoản tiền này không nhiều nhưng cũng là thành ý của cô ấy, mong cô nhất định phải nhận cho."
Tô Niệm Tinh không để ý tiền nhiều hay ít, cô nhân cơ hội này đưa ra một đề nghị muốn được chụp ảnh chung với cô Vương Gia Hân: "Tôi đang mở một quán ăn chứ cũng không phải chỉ mỗi xem bói giúp người, nếu như có một bức ảnh chụp trong treo trong tiệm chắc chắn có thể mang tới nhân khí."
Người đại diện nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy không có vấn đề gì cả: "Được chứ.'
Tô Niệm Tinh cảm ơn người đại diện.
Cô và người đại diện cùng nhau tới nhà của Vương Gia Hân.
Vương Gia Hân đeo khẩu trang đứng ở cửa nhà để thợ thầy giúp thay khóa, chìa khóa trước đó nói kiểu gì cũng không thể dùng tiếp nữa.
Nhìn thấy Tô Niệm Tinh đi qua đây, Vương Gia Hân nhiệt tình mời cô vào nhà: "Cũng may mà có cô nhắc nhở tôi, bằng không, tôi thật sự đã bị đối phương dọa sợ chết khiếp rồi. Gần đây gã đang thiếu tiền nên định bán ảnh của tôi cho tạp chí, đã liên hệ với người ta luôn rồi, cũng may mà chúng tôi nhanh hơn gã một bước."
Thật sự chỉ nghĩ lại thôi đã thấy hối hận lắm rồi, cô ta vừa mới nổi lên, nếu như có một bức ảnh khỏa thân thôi là sự nghiệp của cô ta chắc chắn sẽ chững lại, không thể tiến thêm được nữa, nói không chừng sẽ còn bị phong sát.
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa khích lệ cô ta: "Là do cô may mắn mà thôi, nếu cô không tới tìm tôi xem bói thì cho dù tôi có bói linh đến thế nào cũng không thể giúp được cô.
Người đại diện nhắc đến yêu cầu được chụp ảnh chung với cô ta của Tô Niệm Tinh, đến khi ấy sẽ treo trong quán.
Vương Gia Hân đồng ý ngay lập tức: 'Không thành vấn đề, nghe nói tiểu long bao của quán các cô rất ngon, tôi bận quay phim quá nên chưa được tới ăn lần nào, thật đáng tiếc."
Người đại diện lại cười bảo: "Không sao, lát nữa anh sẽ mua một phần cho em.
Tô Niệm Tinh lấy máy ảnh ra, người đại diện giúp hai người chụp ảnh, sau khi chụp xong, Tô Niệm Tỉnh nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Đường Paterson chỉ có đúng một tiệm chụp ảnh, cô dự định giao phim cho cửa hàng đó, đến khi ấy phóng to rồi treo lên tường, nhất định có thể mang tới sinh ý.
Cô vừa mới đến cửa tiệm chụp ảnh lại phát hiện ra chủ quán và một cô gái trẻ đang cãi nhau ỏm tỏi.
Các hàng xóm láng giêng đang túm tụm ở cửa xem náo nhiệt. Tô Niệm Tinh hỏi bà ba đứng trước mặt cô: "Bọn họ cãi nhau gì thế?"
Bà ba quay đầu lại trông thấy là cô bèn giải thích với cô một cách vô cùng sống động: "Cô gái trẻ kia tới tìm chủ quán thương lượng làm ăn, cô ta với chồng đã ly hôn rồi nhưng ảnh kết hôn chụp trong tiệm từ năm ngoái vẫn còn treo ở tủ kính bày hàng kia kìa, cô ta muốn kêu chủ quán gỡ bức ảnh đó xuống nhưng chủ quán đâu có chịu, nói khi ấy lúc trưng ảnh ra đã trả tiền rồi, lúc nào muốn gỡ xuống là quyền tự do của người ta chứ."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, hóa ra là như vậy à.
Bà ba thấy cô không nói gì cả lại oán trách chủ quán thật vô lý: "Cô gái trẻ người ta đã ly hôn cả rồi, đang dự định tái hôn đây, ông ta treo ảnh ngay trong tủ kính thế kia, để bạn trai hiện tại nhìn thấy cũng lúng túng biết bao. Cô nói xem có phải chủ quán này không đủ thấu tình đạt lý không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu, nghĩ ngợi một chút rồi vẫn mang máy ảnh về quán.
Cô đi vào trong quán, chỉ thấy các hàng xóm láng giêng đang nhìn cô với vẻ rất kỳ quái, ánh mắt trốn tránh, dường như muốn nói gì đó mà lại ngại quá không dám mở miệng.
A Trân ngày thường hoạt bát nhưng lúc này cũng giống như bị câm.
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Cô làm sao đấy?"
A Trân là một người không biết nhẫn nhịn, thấy chị chủ chủ động hỏi mình, cuối cùng cô ta cũng như được giải thoát, vội vàng trừng to mắt chớp vài cái: "Chị chủ, vừa rồi cô mới đi gặp ai về thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận