Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 179: Cô Đã Quen Biết Trương Mộng Yên Thế Nào

Chương 179: Cô Đã Quen Biết Trương Mộng Yên Thế NàoChương 179: Cô Đã Quen Biết Trương Mộng Yên Thế Nào
Bà A Hương đẩy cô một cái: "Mau lên xe đi, đây chính là phú bà đấy, làm sao có khả năng ngồi ngay đây xem bói được."
Tô Niệm Tinh phản ứng chậm chạp.
Đúng rồi, trước đó Thẩm Huệ Tây tới đây tìm cô xem bói cũng thấy vô cùng mất tự nhiên. Khi ấy cô còn cho rằng Thẩm Huệ Tây chê cái ghế của mình bẩn nhưng bây giờ nghĩ lại, có khả năng là không quen mới môi trường xung quanh chăng?
Tô Niệm Tinh ngồi xuống bên cạnh phú bà, vệ sĩ giúp đóng cửa lại.
Hôm qua cô đã gặp được quá nhiều phú bà nên cũng không nhớ rõ thân phận của người này, chỉ trông có hơi quen mắt mà thôi.
Đối phương trông rất kiểu cách, một thân trang phục vô cùng đắt đỏ khiến người sinh ra cảm giác xa cách.
Bà ta không ở miệng nên Tô Niệm Tinh cũng không tiện mở miệng.
Chiếc xe sang trọng lái tới một bãi đỗ xe dưới hầm của một nhà hàng cao cấp, dưới sự dẫn dắt của phục vụ viên, bọn họ đi vào một gian phòng bao, nơi này đang trang trí lộng lẫy, tính riêng tư vô cùng tốt, rất thích hợp để nói chuyện.
Phục vụ bàn mang thực đơn lên, phú bà ra hiệu cho đối phương đưa thực đơn cho Tô Niệm Tinh, còn mình thì trực tiếp gọi món: "Cho tôi một phần ăn kinh điển."
Tô Niệm Tinh nhìn giá tiền trên thực đơn này, thấy nó thật sự cũng không hề thua kém gì nhà hàng cao cấp mà mình từng tới ở kiếp trước, phải biết rằng bây giờ mới là năm chín mươi thôi mà mức tiêu xài ở Hương Giang thật sự đã rất cao rồi.
Cô trực tiếp chọn một phần ăn A, phục vụ viên nhận lấy thực đơn rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Món ăn đã gọi lại được đưa lên bàn rất nhanh, phú bà gọi cua gạch vàng, vừa rồi cô liếc mắt nhìn thấy cua gạch vàng này một con tận một trăm đô la, mà bà ta gọi đến tận ba mươi con. Một bữa ăn này nuốt mất ba nghìn đô la Hồng Kông, thế này cũng quá xa xỉ rồi.
Tô Niệm Tinh không nói gì cả mà nếm thử mỹ thực do nhà hàng này làm.
Khỏi phải nói, món bào ngư này còn tươi hơn cả bào ngư mà cô ăn được ở buổi hôn lễ hôm qua, vị của nó lại càng chính thống hơn.
Ngoại trừ vậy ra, pizza cũng được nướng đến vàng giòn, phối hợp với kem ly làm điểm tâm thật đúng là tiêu diệt cảm giác bức bối.
Được rồi, bữa ăn này vô cùng siêu nóng trong, nhưng bây giờ cô cũng không béo một chút nào cả nên không cần phải kiêng, ngược lại, phú bà ở phía đối diện ăn xong ba mươi con cua vẫn cảm thấy chưa đủ mà lại gọi thêm ba mươi con nữa, thật là khó cho bà ta trong lòng có chuyện nhưng khẩu vị vẫn có thể tốt được như vậy.
Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh dáng người đây đà này của đối phương không phải tự nhiên mà tới.
Tô Niệm Tinh ăn xong được khoảng ba mươi phút đồng hồ thì phú bà mới ăn xong.
Sau khi phục vụ viên thu dọn bát đĩa xuống, phú bà mới chậm rãi nếm thử điểm tâm.
Tô Niệm Tinh thật sự không có khẩu vị gì cả nên từ chối hoa quả mà đối phương mang lên, cô chủ động mở miệng: "Thưa bà, xin hỏi..." Bà Hà thản nhiên nhắc nhở cô: "Gọi tôi là bà Hà."
Tô Niệm Tinh rất biết lắng nghe: "Bà Hà, xin hỏi bà muốn tôi giúp bà xem về cái gì?"
Bà Hà lại không hề trả lời câu hỏi của cô mà tò mò hỏi: "Cô đã quen biết Trương Mộng Yên thế nào?"
Tô Niệm Tinh chỉ giải thích bằng vài ba câu đơn giản: "Có một lần tôi tới nhà hàng ăn cơm nhưng không đủ tiền cho nên mới chủ động xem bói cho cô ấy, rôi làm quen từ đợt ấy."
Bà Hà gật đầu rồi cũng không truy hỏi tiếp nữa, bà ta đặt điểm tâm lên bàn, khuỷu tay đè lên hai bên tay ghế, hai bàn tay đan vào nhau, dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh bị bà ta nhìn mà chẳng hiểu sao cả.
Bà Hà lấy phong bì từ trong túi xách ra rồi đặt trước mặt, tổng cộng có mười mấy cái, sau đó mở ra theo thứ tự: "Giúp tôi xem tiên sinh nhà tôi có bao nhiêu đứa con riêng? Trong phong bì này đựng một nghìn. Cô bói ra được một đứa con riêng thì tôi sẽ cho cô một phong bì."
Tô Niệm Tinh nhìn bà ta, nói thật thì từ lúc trên đường đi tới đây cô đã nghĩ đối phương sẽ kêu mình xem bói gì rồi. Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là bói ra bà hai, thứ hai chính là đối phương có con riêng.
Nhưng không ngờ đối phương lại kêu mình xem bói thật, hơn nữa ra tay còn hào phóng như vậy nữa.
Tô Niệm Tinh chân chừ một lúc rồi vẫn gật đầu: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận