Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1200: Đợi Sau Này Chúng Ta Dư Dả Rồi Vẫn Có Thể Qua Đây Tiếp Mà

Chương 1200: Đợi Sau Này Chúng Ta Dư Dả Rồi Vẫn Có Thể Qua Đây Tiếp MàChương 1200: Đợi Sau Này Chúng Ta Dư Dả Rồi Vẫn Có Thể Qua Đây Tiếp Mà
Rất nhanh đã bắt đầu đấu giá mảnh đất đầu tiên, Đây là đất thổ cư, đại đa số công ty bất động sản có mặt ở đây đều tham gia đấu giá, và đương nhiên, cũng có ông chủ xưởng thân không thiếu gì tiền cũng tham gia cùng.
Tô Niệm Tinh có hơi thèm khát, mấy thứ này đều là tiền cả đấy.
Võ Xương Sùng thấp giọng nói: "Mỗi năm đều sẽ tổ chức mấy hoạt động bán đấu giá kiểu này, chỉ cần trong tay cô có tiền thì sớm muộn gì cũng có thể đấu giá được."
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Mảnh đất đầu tiên cuối cùng cũng bị ông chủ xưởng than mua mất, giá đất cũng bị tăng lên hơn trước đấy một phần.
Mảnh thứ hai vẫn bị ông chủ xưởng than mua luôn, Tô Niệm Tinh có hơi lo lắng: "Tôi thấy ông ta đấu giá cứ như đi chơi ấy, lát nữa không phải vẫn sẽ đấu tiếp đấy chứ?"
Võ Xương Sùng cũng hơi lo lắng.
TRên thực tế, sự lo lắng của Tô Niệm Tinh cũng không phải vô căn cứ.
Mảnh đất thứ ba là đất thương nghiệp mà cô nhìn trúng, lúc được đấu giá đến 800 vạn là cô không có cách nào theo thêm nữa, nhưng ông chủ xưởng than lại theo đuổi không bỏ, vẫn quyết theo đến cùng, lúc đến 880 vạn là Tô Niệm Tinh từ bỏ rồi, nhưng ông chủ xưởng than vẫn cạnh tranh tiếp.
Giám sát Lương vỗ vào mu bàn tay của cô: "Không sao, đợi sau này chúng ta dư dả rồi vẫn có thể qua đây tiếp mà." Tô Niệm Tinh nở nụ cười, cũng không còn rối rắm chuyện này nữa.
Từ lúc bước ra khỏi hội trường, ông chủ xưởng than cũng không vội vàng rời đi mà tìm mấy công ty bất động sản kia để hợp tác.
Xem chừng là ông ta muốn cùng bọn họ khai phá với tư cách là cổ đông.
Võ Xương Sùng liếc mắt nhìn ông chủ xưởng than rồi nghiêng đầu nhìn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, quẻ tượng của ông ta còn bao lâu nữa sẽ ứng nghiệm vậy?"
"Trong vòng một tuần." Tô Niệm Tinh giơ hai ngón tay lên, bảo: "Ít nhất là hai trăm vạn."
Hai trăm vạn không phải là con số nhỏ, ở Thâm Quyến này đã có thể mua được mười căn nhà rồi đấy.
Võ Xương Sùng hít vào một hơi thật sâu: "Vậy tôi đợi ông ta đó."
Anh ta nghiêng đầu nhìn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô thì sao? Khi nào thì vê Hương Giang?”
Tô Niệm Tinh cũng không vội trở về, cô muốn ở lại Bàng Thành hoàn thành cho xong thủ tục với công ty bất động sản đã, sau đó lại qua đây đấu giá đất mà không cần phải xin.
Ở Thâm Quyến đấu giá đất rất tiện, ngồi phà mất một ngày là có thể đi qua đi lại.
Tô Niệm Tinh tìm người chuyên nghiệp để phụ trách, Đào Đào giúp chạy việc, những khoảng thời gian còn lại thì Tô Niệm Tinh dẫn nhóm người giám sát Lương đi khắp Thâm Quyến để khảo sát thị trường bên này.
Hai ngày sau, ở Thâm Quyến xảy ra một vụ án lớn chấn động khắp toàn quốc, một tài xế taxi được người phát hiện ra đã tử vong trong vườn trái cây ở khu ngoại ô.
Dân chúng Thâm Quyến nghe mà sợ hãi, đi đến đâu cũng thấy bóng dáng của cảnh sát mặc quân trang đi tuần tra, đến ngay cả một nhân viên nhàn hạ như Lâm Kiến Quốc cũng bị điều đi tuần tra.
Một nhóm người Tô Niệm Tinh đến công xưởng khảo sát, lúc ngồi taxi cũng bị chặn lại hỏi chuyện.
Sự vụ này mới chỉ qua có một ngày thôi mà lại có một vị tài xế lái taxi nữa bị giết, lần này, thi thể không bị chôn vùi mà trực tiếp bị ném vào trong thùng rác.
Tô Niệm Tinh không muốn ra ngoài bị người hỏi tới hỏi lui cho nên chỉ có thể ở trong khách sạn đọc báo.
Giám sát Lương đi qua đi lại: "A Tinh, đây là một vụ án giết người hàng loạt mà chậm trễ mãi vẫn chưa có manh mối về hung thủ, sau này sẽ càng có nhiều người chết hơn nữa."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nhưng chúng ta không thể giúp được vụ này đâu, bây giờ Lâm Kiến Quốc đã không còn là dân cảnh điều tra phá án nữa rồi. Còn anh thì là giám sát ở Hương Giang, sang bên này cũng không có quyền chấp pháp."
Đúng là cô có thể xem bói cho người chết để tra ra hung thủ chân chính, dù sao thì trước khi nạn nhân đầu tiên chết cũng đã phải chịu đau đớn cực lớn, nhưng ngoại trừ Lâm Kiến Quốc ra thì cô chẳng quen biết ai cả, dân cảnh hoàn toàn sẽ không cho cô tiếp xúc với nạn nhân.
Giám sát Lương vẫn muốn thử: "Thân phận của em thì đành chịu rồi nhưng anh thì có thể."
Mức độ chấp nhận của nội địa đối với cảnh sát còn cao hơn thần toán nhiều, anh ở Hương Giang tốt xấu gì cũng là giám sát cao cấp, có lẽ anh có thể thử một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận