Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 118: Phán Quyết

Chương 118: Phán QuyếtChương 118: Phán Quyết
Tiếp theo đó là luật sư hai bên phát biểu lập luận cuối cùng.
Luật sư mà Tưởng Mộng Vân thuê là một luật sư lớn nổi tiếng trong giới, đầu tiên là chơi bài tình cảm, Tưởng Mộng Vân là một người vợ tốt có trách nhiệm nhưng người tốt lại không được báo đáp, sự dịu dàng và lương thiện của cô ta không chỉ không có được tình yêu của người chồng mà ngược lại còn bị phản bội.
Sau đó là dùng đứa con ra để làm điểm chốt. Tưởng Mộng Vân đang mang thai, là một người tốt tràn đầy tình mẫu tử, rõ ràng đang cảm mạo, trong người không thoải mái nhưng vì sức khỏe của đứa bé mà cô ta không hề uống thuốc, một người mẹ vĩ đại như vậy không nên để đứa con của cô ta được sinh ra trong tù.
Bồi thẩm đoàn có người trẻ tuổi, có người trung niên, có người già, có nam giới và có nữ giới. Mọi người không có một ai là không trải qua giai đoạn làm trẻ nhỏ, bọn họ theo bản năng cảm thấy thương hại đứa trẻ, đại đa số người đều rất đồng cảm với cảnh ngộ của người đàn bà này.
Thẩm tra vụ án đến đây, công tố viên không đưa ra được bằng chứng phạm tội của Tưởng Mộng Vân.
Thẩm phán nghỉ giữa giờ nửa tiếng rồi trở lại tuyên án.
Hà Linh Vân ở bên dự thính viết soàn soạt gì đó, Tô Niệm Tinh và bà A Hương ngồi ở ghế nhân chứng lại vô cùng căng thẳng mà điểm chú ý của các thành viên tổ trọng án trước mặt lại không nằm trên người Tưởng Mộng Vân.
Trương Chính Bác và Đại Lâm vò đầu bứt tai, thi thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn rồi thì thâm to nhỏ, huých vào vai nhau.
Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn bọn họ, chỉ nghe thấy họ đang tranh luận "anh đi đi!""cậu đi đi!""chúng ta oẳn tù tì", anh ngắt lời hai người: "Hai người các cậu đang nói gì vậy?”
Trương Chính Bác và Đại Lâm giống như gà con bị dọa sợ lập tức ngồi thẳng người dậy, mặt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là chột dạ vì bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu.
Giám sát Lương khoanh tay dò xét hai người, cuối cùng vẫn là Đại Lâm không có nghĩa khí, chỉ vào Trương Chính Bác rồi tố cáo: "Sir Lương, anh ấy muốn tìm thầy bói đoán mệnh."
Trương Chính Bác đấm Đại Lâm một cú, đã nói là huynh đệ tốt suốt đời cơ mà?
Nhanh như vậy đã bán đứng anh ta rồi, đúng là không có nghĩa khí gì cả.
Đối diện với ánh mắt kinh hãi của giám sát Lương, Trương Chính Bác yếu ớt tự giải thích cho mình: "Sir Lương, chúng ta điều tra vụ án thi thể không đầu đã tra xét toàn bộ khu vực xung quanh bến tàu rồi, đến cả hạ du cũng đã tra nốt, thời sự cũng đã đưa tin, báo chí cũng đã đăng bài, tivi cũng phát sóng nốt mà không có ai nhận ra thi thể.
Không tra ra được thân phận của nạn nhân thì chúng ta không có cách nào phá được án, cứ tiếp tục thế này nữa, thị dân sẽ lại chửi chúng ta vô năng mất.
Tôi cũng hết cách rồi!"
Mấy hôm nay bọn họ đều đang ở gần bến tàu hỏi rất nhiều người, hỏi đến mức mồm không kịp lên da non mà vẫn chưa thể tìm được thông tin của nạn nhân. Không có cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể cầu cứu truyền thông, gửi gắm hy vọng vào quần chúng Hương Giang.
Nhưng sự việc nào chịu chiều lòng người, điện thoại của tổ trọng án A bị gọi đến cháy máy, Quan Thục Huệ nghe máy muốn rụng cả tay, mấy nghìn thông tin ghi chép xuống nhưng lại không có nổi một cái chứng minh có liên quan đến nạn nhân.
Vừa rồi trông thấy Tô Niệm Tinh, nghe thấy cô xem bói cho Tưởng Mộng Vân đột nhiên hai người lại nổi lên lòng tò mò muốn mời cô bói ra thân phận của nạn nhân.
Cô xem bói chuẩn như vậy, còn có thể bói ra được họ tên, gia đình thậm chí là cả tình hình tương lai của bọn họ vậy không có lý nào lại không bói ra được cho nạn nhân.
Nhưng hai người bọn họ lại chẳng có ai dám đề đạt ý kiến với giám sát Lương hết, dù sao thì trước đó anh cũng đã chửi bọn họ đến tối tăm mặt mũi rồi.
Giám sát Lương chẳng nói một câu nào hết mà nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh, cô đang căng thẳng chà xát tay, rõ ràng là không chú ý đến cuộc đối thoại của bọn họ.
Nửa tiếng đồng hồ kết thúc, thẩm phán tuyên bố tại tòa: Tưởng Mộng Vân vô tội.
Công tố viên không lấy ra được bằng chứng phạm tội của Tưởng Mộng Vân, chỉ cân vụ án còn tôn đọng nghi vấn, dựa theo nguyên tắc "suy đoán vô tội" thì chỉ có thể phán cô ta vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận