Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 810: Em Thích Nghe Câu Này Đấy

Chương 810: Em Thích Nghe Câu Này ĐấyChương 810: Em Thích Nghe Câu Này Đấy
Quà nhỏ thì chính là cho lì xì, tám mươi tám vạn, sáu mươi tám vạn, năm mươi tám vạn...
Ông ngoại anh vô cùng thích mấy con số cát lợi này." Giám sát Lương nhún vai.
Tô Niệm Tinh chống má, trong mắt tràn đây vẻ ngưỡng mộ: "Oa, nhiều tiền ghê luôn”
Giám sát Lương bị bộ dáng mê tiền của cô chọc cười vui vẻ: "Sau này mấy khoản tiền này đều là của em cả."
Tô Niệm Tinh cười hà hà: "Em thích nghe câu này đấy."
Giám sát Lương thở dài: "Đáng tiếc, anh không biết kinh doanh, không thể khiến tiền sinh tiền nên phần lớn đều dành để mua nhà hết rồi. Một phần nhỏ thì mang đi đầu tư cổ phiếu, suốt nhiều năm như thế cũng chỉ tăng được gấp bốn, năm lần. Nếu như em biết kinh doanh thì ông ngoại chắc chắn sẽ rất vui sướng đó.'
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Hả? Không phải ông ngoại anh phản đối cho nữ giới kinh doanh hay sao?"
"Vì mẹ anh với ông ngoại bất hòa, cộng thêm bây giờ đã khác với ngày xưa rồi, nữ giới cũng ra ngoài làm việc, có vài nữ giới thậm chí còn làm ăn rất phát đạt ấy chứ, cho nên trong lòng ông ngoại mới hơi dao động." Giám sát Lương không biết liệu ông ngoại mình có hối hận hay không nhưng ông ngoại bằng lòng giúp Tô Niệm Tinh đã là một bước tiến lớn rồi.
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Hóa ra là em được hưởng vía của mẹ anh à, đúng là người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát." Giám sát Lương gật đầu, đang ăn cơm thì Bb-call của anh vang lên.
'Chắc là chuyện của công ty bảo vệ đấy, anh đi làm trước nhé, em ở quán ăn đợi, đừng đi đâu cả."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Yên tâm đi, em sẽ không đến sân bay Khải Đức đâu.'
Cô không phải cánh săn ảnh nên cũng không cần kiếm tiền từ việc giật tít tiêu đề: “Anh là người của tổ trọng án, tại sao lại CALL cho anh?"
Giám sát Lương đã đi dày xong, anh hôn lên môi cô một cái, chỉ là chạm nhẹ một cái rồi rời đi ngay: "Anh không rõ lắm, chắc là muốn anh điều tra xem ai ra tay chăng? Ăn cơm xong thì em cứ bỏ bát vào bồn rửa là được, tối về anh sẽ rửa sau."
Anh vội vàng rời đi, Tô Niệm Tinh cũng và vội vài miếng cho xong, cô cũng không chừa lại bát bẩn cho anh mà trực tiếp rửa luôn.
Đợi khi cô tới quán ăn thì tất cả mọi thứ vẫn rất yên tĩnh, mấy hàng xóm láng giêng kia đang đọc báo và thảo luận về tin vỉa hè của các minh tinh gân đây nhất.
"Trời ơi, sao thế nhỉ, sao [Nhất báo Hương Giang] vẫn chưa giao báo tới?" Chú Minh cầm tờ báo hậm hực đi vào trong quán ăn.
Chu Án nghe được lời này của ông ta cũng nói: "Vừa rồi tôi đi qua sạp báo cũng không có, không phải có vụ đình công lớn rồi đấy chứ?"
"Cái đó ai mà biết được." Chú Minh cầm một tờ báo trong tay, chỉ đọc cái vài dòng đã buông xuống ngay.
Bình thường ông ta thích đọc [Nhật báo Hương Giang] nhất bởi vì nó gần gũi với cuộc sống của thị dân hơn, chứ không giống những tờ báo khác chỉ đăng toàn là tin đồn vỉa hè của các minh tinh lên. Ông ta không thích theo đuổi thần tượng nên cũng chẳng có một chút hứng thú gì đối với chuyện riêng của các minh tinh hết.
"Thật sự nên loại bỏ tổng biên của [Nhật báo Hương Giang] đi, mỗi ngày một kỳ mà cũng không làm đúng giờ cho được, mấy phóng viên kia ăn cái gì thế không biết?"
"Có lẽ hôm nay có tin tức lớn gì chăng?” Suy cho cùng thì bác A Cam cũng là người già, hiểu thấu tính cách của giới báo chí này hơn bất cứ ai khác: "Bọn họ cũng phải kiếm tiên chứ, không có khả năng làm ăn vớ vẩn đâu."
Đúng lúc này thì có người chạy vào từ bên ngoài: "Có tin động trời rồi đây!"
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn anh ta, hóa ra là anh Minh, trong tay anh ta đang cầm một tờ báo và tất nhiên, đó chính là tờ [Nhật báo Hương Giang].
"Ra rồi sao? Có tin động trời gì thế? Mau đưa cho chúng tôi xem với." Mọi người nháo nhào túm tụm lại gần.
Vừa rồi anh Minh đã đọc qua bản tin rồi: "Hôm nay sẽ có một vụ cướp xảy ra ở sân bay Khải Đức đó!"
"Hả? Hôm nay sẽ xảy ra á? Vậy sao số báo hôm nay đã đăng luôn rồi?" Những thực khách khác không lại gân đó đọc báo cũng kinh ngạc không thôi.
Người thường xuyên đọc báo đều biết các số báo sẽ được in ấn vào tối hôm trước rồi mới có thể mang ra ngoài bán được, mà thời gian viết bản thảo chắc chắn phải sớm hơn cả thế.
Hôm nay vẫn chưa xảy ra mà báo đã đăng lên rồi á?
Thế này cũng quá... "Đây là lời tiên tri đi?" Chú An đã đọc xong báo cũng hơi trừng to mắt: "Vậy mà vị đại sư đoán mệnh này lại gan to bằng trời như vậy, dám dự báo trước cả một vụ cướp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận