Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 232: Trẻ Con Ỷ Lại Vào Mẹ Là Chuyện Rất Bình Thường

Chương 232: Trẻ Con Ỷ Lại Vào Mẹ Là Chuyện Rất Bình ThườngChương 232: Trẻ Con Ỷ Lại Vào Mẹ Là Chuyện Rất Bình Thường
"Đó đã là chuyện của mười năm trước, giờ con bé đã lớn cả rồi." Thím Phúc nhanh chóng buôn chuyện với bà A Hương, nói Lâm Lâm vất vả bao nhiêu, bà nội đã lớn tuổi rồi, công việc ở ruộng phần lớn đều là do Lâm Lâm làm.
Bà A Hương nhớ ra một chuyện: "Tôi nhớ cha của con bé chết vì tai nạn giao thông, còn mẹ nó thì không thấy đâu, vẫn chưa về sao?"
Thím Phúc liếc mắt nhìn Lâm Lâm, thấy đối phương không để ý đến bên này mới thấp giọng bảo: "Cô ta nhận tiền bồi thường xong, đến ngày hôm sau là biến mất dạng luôn rồi, chắc là chạy theo người khác nhưng đứa trẻ này kiên quyết không tin, vừa nhắc tới là con bé nổi cáu ngay."
Bà A Hương cũng có thể hiểu được: "Trẻ con ỷ lại vào mẹ là chuyện rất bình thường."
Tô Niệm Tinh mang rau đã cân xong ra đằng sau rồi trả cái gùi lại cho cô bé.
Bà A Hương xoa đầu Lâm Lâm, càng nhìn càng thấy thích: "Con bé này lớn lên xinh đáo để, trông rất có linh khí, học hành thế nào?"
Lâm Lâm mím môi, có hơi xấu hổ.
Thím Phúc lại trả lời thay cô bé: "Thành tích tốt lắm cơ nhưng mà gia đình không có tiền, con bé muốn giúp ông bà ra ngoài bán rau, tốt xấu gì cũng kiếm được một ít tiền."
Bà A Hương gật đầu: 'Sau này trồng được rau gì thì cứ việc mang qua đây, bên này mua của nhà ai mà không phải là mua."
Thím Phúc bật cười: "Tôi cũng có ý này đấy, thành tích của đứa trẻ tốt, có thế nào cũng phải cho con bé đi học tiếp, lên được đại học rồi thì tương lai mới có thể tìm được một công việc tốt."
Bà A Hương nắm tay Lâm Lâm: “Chính là đạo lý này."
Ba phần cơm rang được bưng lên bàn, Lâm Lâm có hơi bối rối, không tiện câm đũa.
Tô Niệm Tinh cười bảo: 'Ăn đi, sau này chị còn phải trông mong vào em giúp chị mang rau nữa đấy."
Lúc này, Lâm Lâm mới to gan cầm đũa lên, cô bé còn nhỏ tuổi, tay chân linh hoạt nên tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn hai người già.
Ăn cơm xong, cô bé lại quan sát quán cơm này.
Bức tường của quán ăn này được chia thành hai phần trên và dưới, phần bên dưới đường kẻ ngang là màu hồng nhạt, còn phần trên đường kẻ ngang là màu trắng, bên trên dán ảnh phong cảnh đủ các thể loại, còn có một mặt tường dán thứ gì đó, cô bé tò mò sáp tới đó nhìn, hóa ra là một danh sách tên người, trên đầu viết "tường xem bói."
Cô bé nhìn tờ giấy này với vẻ nghi ngờ, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Tô Niệm Tinh thấy vậy bèn chủ động đi qua đó giải thích với cô bé: "Mấy người này đều là người tới đây xem bói đó."
Lâm Lâm nhìn về phía cô với vẻ nghi ngờ: "Xem bói ạ?”
"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh chỉ vào mình: "Chị chính là Tô thần toán."
Lâm Lâm chợt hiểu ra, cô bé nhìn về phía bức tường xem bói, một loạt phiếu sau có chuẩn hay không đều được đánh dấu tích hết, chứng minh Tô thân toán là một thân toán thân, không có một lần nào xem sai hết. Đột nhiên cô bé muốn nhờ đối phương xem cho mình một quẻ nhưng ngay khi cô bé ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn qua bảng giá, một quẻ một nghìn đô la Hồng Kông, lời đến bên miệng bị cưỡng chế nuốt về ngay.
Cô bé không có nhiều tiền đến vậy.
Tô Niệm Tinh cũng không biết ở độ tuổi nhỏ như của cô bé lại cũng muốn xem bói, thấy cô bé cúi đầu chỉ nghĩ là người đang xấu hổ nên quay người đi ra sau bếp làm việc.
Sau đó có khách hàng tới đây dùng bữa, A Trân phụ trách thu tiên, cũng sẽ dựa theo mức độ mà phát phiếu màu cho họ.
Sau khi cào xong quả thật không trúng thưởng, A Trân vừa cười vừa trấn an bọn họ: "Lần sau lại tới, rồi sẽ có cơ hội thôi."
Vị khách kia cũng không để ý mà cầm cốc trà sữa đã đóng gói xong đi ra khỏi quán ăn.
Lâm Lâm tò mò sáp đến trước quầy thu ngân, chỉ vào cái thùng cứng bên cạnh: "Nếu như rút thăm trúng thưởng thì có thể tìm chị ấy xem bói sao ạ?"
A Trân cười vui vẻ: "Đúng rồi, em thông minh quá."
Lâm Lâm mím môi: "Vậy phải bao nhiêu tiền mới có thể nhận được một phiếu màu ạ?"
A Trân rất có lòng kiên nhẫn đối với trẻ con, cô ta dịu dàng giải thích câu hỏi của đứa trẻ: 'Bốn đô la Hồng Kông được một phiếu, xác suất trúng giải đại khái là 1/4000 đó.”
Lâm Đâm gật đầu như tiểu đại nhân.
Tô Niệm Tinh cân đống rau xong lại lấy tiền ra trả cho Lâm Lâm. Lâm Lâm rời đi cùng chú Phúc và thím Phúc.
Tô Niệm Tỉnh ra sau bếp giúp làm rau, bà A Hương đi cùng cô: "Bây giờ đã là chiều rồi, nhiều rau khi vậy có khả năng không bán hết được đâu, bây giờ thời tiết lại nóng, buổi tối có khả năng sẽ héo hết mất, cơm tối nay chúng ta ăn nấm hương với rau đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận