Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 813: Xin Hỏi Anh Muốn Xem Về Gì

Chương 813: Xin Hỏi Anh Muốn Xem Về GìChương 813: Xin Hỏi Anh Muốn Xem Về Gì
Hôm nay, Tô Niệm Tinh dẫn Đại Đao đến đường Temple bày hàng tiếp nhưng mãi mà vẫn không có vị khách nào ghé thăm. Cô nghĩ ngợi không biết mình có nên thành lập một công ty thực phẩm hay không, sau đó sẽ cho đối phương phụ trách quản lý.
Đang lúc ngây người suy nghĩ thì có một người đàn ông ngồi xuống: "Tôi muốn xem một quẻ."
Tô Niệm Tinh xốc lại tinh thần: "Xin hỏi anh muốn xem về gì?"
"Tôi muốn bói về bát tự của con trai tôi."
Tô Niệm Tinh bị anh ta làm cho ngớ người, xưa nay đều là lấy bát tự ra để đoán mệnh chứ cô chưa từng gặp phải trường hợp nào lại muốn bói bát tự của con trai mình cả, cô hơi chần chừ: "Con trai anh mất tích sao?"
"Không, bây giờ con trai tôi mới được tám tháng, vẫn chưa ra đời, quê chúng tôi khá mê tín đặc biệt là sắp vào tháng bảy (âm lịch) rồi, kỳ dự sản là ngày hai mươi tháng bảy, ngày tháng này không được cát lành cho lắm nên tôi muốn hỏi con trai tôi có thể sinh vào giờ lành được không?
Qua vài hôm nữa chính là giữa tháng bảy (âm lịch) rồi, không phải là đụng vào lễ cô hồn đấy sao?"
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, hỏi anh ta muốn bói quẻ nhanh hay quẻ chậm.
Sau khi tìm hiểu xong, người đàn ông ra hiệu bói quẻ chậm.
Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiền quẻ, quẻ tượng cũng không tốt gì cho lắm, cô nhíu chặt mày lại rồi lại xem tướng mặt và chỉ tay cho anh ta: "Con trai anh..." Người đàn ông thấy vẻ mặt của cô nặng nề mà có hơi sốt ruột: "Sao vậy?"
"Đây không phải vấn đề có cát lành hay không mà là nếu anh kiên trì muốn đứa trẻ ra đời vào giờ lành thì rất có khả năng con trai anh sẽ vì thiếu khí mà bị bại não." Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải hiện tượng cả ba loại quẻ đến cuối cùng đều cho ra cùng một kết quả. Loại tình huống này gần như là vững chắc rồi.
Sắc mặt của người đàn ông thay đổi: "Ý của cô là con trai tôi chỉ có thể sinh vào tháng bảy thôi sao?"
"Kỳ sự sinh là ngày hai mươi tháng bảy, rất khó kéo dài được đến tháng tám" Tô Niệm Tinh chưa từng sinh con bao giờ nhưng cũng biết không thể vượt quá kỳ dự sinh quá lâu, bằng không đứa trẻ sẽ xảy ra vấn đề.
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt rối rắm, từ đầu đến cuối lại không nói gì cả.
Tô Niệm Tinh lạnh lùng nói: "Trẻ con ra đời vào tháng bảy cũng chưa chắc đã không tốt lành, nhưng nếu như nó ra đời đã bị bại não vậy thì cả đời này của nó sẽ không cát lành gì đâu, hơn nữa còn liên lụy đến các anh nữa, các anh phải nghĩ cho kỹ đi."
Người đàn ông trả tiền xem quẻ, cả người như còng cả xuống, ánh mắt đờ đẫn như một chiếc lá khô bay qua hàng xem quẻ.
Tô Niệm Tinh không hiểu suy nghĩ của người này cho lắm, cô quay đầu hỏi Đại Đao: "Anh cảm thấy anh ta có nghe lọt tai không?”
Đại Đao hơi sững sờ, anh ta thật sự cũng không nhìn ra được: “Anh ta đã bị đả kích rồi, còn về phần có thay đổi suy nghĩ hay không thì thật sự rất khó nói."
Bản thân Tô Niệm Tinh chỉ là một đại sư xem quẻ nên cô thật sự rất khó mà lý giải được tại sao lại có người vì mấy thứ được gọi là giờ lành kia mà làm tổn hại đạo đức như vậy.
Sắc trời đã không còn sớm, Tô Niệm Tinh không xem bói nữa mà trực tiếp về khu nhà ở.
Ngày hôm sau cô đến quán ăn thì các hàng xóm láng giềng vẫn còn đang thảo luận về vụ cướp.
Tuy rằng bọn cướp không thành công trong vụ lần này nhưng vụ án này vẫn mang tới phản ứng cực kỳ lớn, đặc biệt là mọi người rất tò mò không biết công dân tốt nào lại có thể phát hiện ra điểm khác thường một cách khó tin như thế.
Các hàng xóm đang thảo luận rất sôi nổi thì bên ngoài có một vị khách đi vào, mọi người đều nhận ra vị khách này.
Chú Minh trông thấy đối phương mà còn sững sờ mất vài giây: "Sao cậu lại tới đây?"
Các hàng xóm ở đường Paterson gân như không có một người nào chưa từng tới quán Tô Thần Toán ăn cơm, nhưng có vài người lại khác đặc biệt, bọn họ chưa từng tới đây một lần nào hết, đó chính là mấy chủ quán cũng làm về ẩm thực giống như vậy.
Ông chủ của nhà hàng Bảo Phúc - Bảo Lâm chính là một trong số đó, việc kinh doanh nhà hàng của ông ta rất tốt, mỗi ngày đều có thức ăn dư nên hoàn toàn không cần phải phải ghé thăm tiệm cơm của người khác.
Khi ông ta đi vào, các hàng xóm đều dừng cuộc thảo luận lại và đồng loạt nhìn về phía ông ta.
Chú An cũng nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên: "Khách hiếm đấy?”
Trông nét mặt của Bảo Lâm có hơi sầu muộn, ông ta gượng cười và chào hỏi mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận