Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 703: A Chí, Em Không Muốn Con Trai Chết Đâu

Chương 703: A Chí, Em Không Muốn Con Trai Chết ĐâuChương 703: A Chí, Em Không Muốn Con Trai Chết Đâu
Kết quả của bói chữ lại khả quan hơn một chút: "Hình như người thân của anh ta đang bị bệnh tật dày vò.
Cô gái trẻ có hơi không dám tin: "Tôi nhớ nhà cậu ấy rất giàu có cơ mà, chắc là có thể chữa khỏi được."
Tô Niệm Tinh không rõ cho lắm, vì thế lại xem chỉ tay cho cô ta.
Mệnh của cô gái trẻ này thật sự không tồi, cha cô ta lập nghiệp thành công từ rất sớm, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt hơn và trở thành một người giàu có, sau đó ông ta chọn di dân ra nước ngoài.
Cô gái trẻ này biết cái bát là chính phẩm nên vẫn luôn muốn tìm lại người bạn học kia, thi thoảng cũng sẽ về đây tìm người nhưng đáng tiếc lại không có thu hoạch gì cả.
Hình ảnh xoay chuyển, lần này là một phòng bệnh, một người đàn ông lạ mặt và một người phụ nữ đang nói chuyện với bác sĩ. Nói gì thì Tô Niệm Tinh hoàn toàn không nghe rõ được. Cô chỉ có thể nhìn thấy ký hiệu của bệnh viện trên cái áo blouse của bác sĩ, là bệnh viện Saint Paul, cách chỗ này mấy con phố. ...
Khu nhập viện, bệnh viện Saint Paul.
A Chí và cô vợ Tiểu Ngọc mỗi người đứng một bên trước giường bệnh của đứa con trai.
Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ trắng bệch của con trai với vẻ trìu mến, dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, nhưng khi nhìn thấy cây kim trên tay đứa trẻ, cô ta vẫn không thể kiềm chế được mà thất thanh khóc, lại sợ đứa trẻ bị đánh thức nên cố gắng đè nén tiếng khóc lại. A Chí cũng chẳng tốt hơn cô ta bao nhiêu, hai mắt anh ta rưng rưng nước mắt, cắn chặt bàn tay mình, thẳng cho đến khi bàn tay bị cắn in ra dấu răng mà anh ta vẫn không nỡ buông ra.
Thật lâu ra, cuối cùng anh ta cũng không thể gắng gượng được nữa mà quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh, úp mặt vào bức tường bên cạnh cửa mà thất thanh khóc, đấm lên bức tường một cách vô lực.
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm mang đứa con trai của anh ta đi như vậy.
Cả một đời anh ta cần cù chăm chỉ, chưa từng làm một việc xấu gì dù cho là nhỏ nhất, nhưng tại sao lại đối xử với anh ta như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, phía sau có người xoa cho lưng cho anh ta, chính là cô vợ Tiểu Ngọc: 'A Chí, em không muốn con trai chết đâu, anh nghĩ xem còn cách nào nữa không, hay là chúng ta vê nhà mượn thêm ít tiền nữa."
A Chí lau nước mắt: "Nào còn có thể mượn được tiên được nữa? Cha anh đã lấy hết toàn bộ tiên dưỡng lão của ông cụ ra rồi. Người thân và bạn bè cũng đã mượn hết, ca phẫu thuật này tốn tận một trăm vạn đô la Hồng Kông, nhà ai có nhiều tiền như vậy chứ."
Tiểu Ngọc úp mặt vào cánh tay của A Chí mà bật khóc: "Nhưng mà Lạc Lạc vẫn còn nhỏ như vậy, nó còn chưa được nhìn thấy thế giới này nữa mà. Nếu nó cứ đi như vậy thì em thật sự không đành lòng."
Trong đầu cô ta chợt hiện ra tờ quảng cáo vừa mới nhận được vào sáng nay, cô ta túm chặt lấy cánh tay của chồng như vớ lấy một cọng rơm cứu mạng cứu cùng: "Hay là em đi vay nặng lãi nhé? Cho dù nói thế nào thì cũng phải chữa khỏi bệnh cho con mình trước đã."
Cô ta đã mất đi lý trí rồi, vì cứu mạng con trai mà có kêu cô ta đi chết thì cô ta cũng bằng lòng. Nhưng A Chí vẫn còn một chút lý trí: "Không được! Đi vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con sẽ hại chết chúng ta mất. Anh với em đều có cha mẹ cần phải phụng dưỡng, chúng ta không thể ích kỷ như vậy được."
Hai vợ chồng ôm nhau khóc tức tưởi trong sự tuyệt vọng.
"Để Lạc Lạc ra đi bình yên một chút đi, anh sẽ đi mua chocolate mà thằng bé thích ăn nhất về cho nó."
"Được." Tiểu Ngọc lau nước mắt rồi lại bổ sung thêm: "Thằng bé thích Ultra Man, mua cho nó một bộ nữa nhé."
"Ừm"A Chí cúi đầu định rời đi nhưng lại đụng trúng một người, vừa ngẩng đầu lên lại trông thấy là một cô gái xa lạ.
Anh ta cũng không coi là chuyện to tát gì, vừa định vòng qua đối phương thì lại nghe đối phương gọi tên của mình: "Biên Chí?"
A Chí hơi sững sờ, chợt ngẩng đầu nhìn cô ta, nhưng phân biệt rất lâu mà vẫn không thể nhớ ra được đối phương là ai.
Cô gái lại nhận ngay ra anh ta: "Tớ là A Thiến đây, cậu không nhận ra tớ sao?"
Tiểu Ngọc thấy hai người hình như quen biết bèn lau nước mắt đi qua bên đó: "Hai người quen nhau sao?"
A Chí hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, A Thiến cũng không trông mong anh ta có thể nhớ ra được: "Hồi trung học chúng ta còn ngồi chung bàn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận