Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 709: Tổ Điều Tra Và Phòng Chống Tội Phạm Có Tổ Chức Thì Sao

Chương 709: Tổ Điều Tra Và Phòng Chống Tội Phạm Có Tổ Chức Thì SaoChương 709: Tổ Điều Tra Và Phòng Chống Tội Phạm Có Tổ Chức Thì Sao
Anh Minh đi tới đường Vật Hoa, Quan Đường để lấy trang sức, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một mảnh hỗn loạn. Trước đó một tiếng, năm tiệm vàng ở đường Vật Hoa, Quan Đường và hai tiệm vàng ở Thâm Thủy Phụ, thêm cả tiệm vàng ở đường Nathan, Vượng Giác là tổng cộng mười tiệm vàng, chỉ trong vòng mười mấy phút đã khoắng sạch bách.
Tin đồn hôm nay đúng là cái sau bùng nổ hơn cái trước, bọn họ hóng chuyện cũng không biết nên hóng cái nào mới phải.
Mấy thực khách kia quên mất cả việc ăn cơm mà đều đợi anh Minh kể nốt khúc sau với vẻ mong chờ.
Chỉ có chú Minh là không hỏi chuyện ngay lập tức mà đi lên quan sát con trai: Con có sao không?”
Gần đây vì xảy ra mâu thuẫn với cha nên đã rất lâu rồi anh Minh không được cha quan tâm như vậy, trong lòng anh ta rất ấm áp, vội lắc đầu: "Con không sao, lúc con tới thì đã cướp xong hết rồi."
Chú An kích động vỗ đùi một cái: "Trời đất ơi, điên quá rồi, anh ta vượt ngục mới bao lâu thôi mà đã mua được vũ khí nhanh như vậy rồi?"
"Tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức thì sao? Bọn họ không đuổi kịp sao?"
Anh Minh bày ra tư thế "các người đừng có nhắc đến nữa": "Tốc độ của bọn chúng quá nhanh, còn chưa đợi tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức kịp tới thì mấy tên cướp này đã chạy hết cả rồi. Mấy tên cướp này bịt mặt, cầm A1K47 chĩa thẳng vào đám đông. Uy lực súng lục của cảnh sát hoàn toàn không thể so được bọn họ nên không có cách nào phản kháng. Cảnh sát trốn còn không kịp nữa là. Đợi tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đến nơi thì mấy người kia đã sớm chạy mất dạng của rồi."
"Thật ngông cuồng quá rồi."
Mọi người thảo luận sôi nổi, rõ ràng là so với hai vụ án trước thì vụ án này càng có độ chủ đề hơn hẳn, dù sao thì mấy người này cũng đi cướp tiệm vàng lận, hành vi điên rô hơn nhiều.
So với những người khác ôm thái độ xem kịch thì anh Minh lại trông sầu não hơn rất nhiều, đặc biệt là lần trước anh ta còn nói chuyện với Diệp Thắng Thiên và còn khoác cả vai đối phương nữa. Đối phương còn tới nằm vùng khảo sát nữa thì thôi, cho nên lúc này, anh ta lo sốt vó lên được: "Tiệm vàng của tôi phải làm thế nào bây giờ? Liệu anh ta có tới đây cướp không?"
Các hàng xóm láng giềng vội vàng an ủi anh ta: "Sẽ không đâu, lần trước cũng vì anh ta tới đường Russell nên mới bị cảnh sát túm được, lần này còn tới nữa bộ không sợ bị bắt tiếp hay sao?"
Tô Niệm Tinh hỏi anh Minh: "Vậy mấy tiệm vàng kia là của bên nào thế?"
Anh Minh thuận miệng đáp: 'Đều là tiệm vàng lâu năm cả, có một quán còn là của ông chủ chúng tôi nữa cơ. Ông ấy ra nước ngoài nghỉ dưỡng rồi, nếu biết được tin này phỏng chừng sẽ nhanh chóng trở về thôi."
Chú Minh nghi ngờ: "Không phải ông ta có mua bảo hiểm rồi hay sao? Lần này tổn thất chắc hẳn không lớn đâu nhỉ?"
"Đúng! Bảo hiểm đó, chính vì có bảo hiểm nên mới phải về đây báo cáo tổn thất để còn sớm nhận được tiền bồi thường một chút, chứ công ty bảo hiểm bủn xỉn lắm."
Công ty bảo hiểm thường sẽ yêu cầu được thông báo cho biết trong vòng bốn mươi tám tiếng để bọn họ tới kiểm tra hiện trường, chứ qua thời hạn mới báo cáo thì bọn họ sẽ không nhận.
Tô Niệm Tinh nghe hiểu rồi, ông chủ của anh Minh quả thật có bị ảnh hưởng. Nhưng chắc chắn chuyện mà ông ta quan tâm nhất không phải là người đã gây ra vụ án này, cho nên cô nên tìm ai để xem bói cho đây?
Ông chủ của công ty bảo hiểm?
Dù sao thì người lỗ nhiều nhất cũng chính là bọn họ, nhưng cô cũng không thể vô duyên vô cớ đi tìm đối phương để xem bói được, liệu đối phương có phối hợp với cô không?...
Tin tức Diệp Thắng Thiên lại quay trở về cướp bóc đã nhanh chóng bùng nổ trên khắp các truyền thông ở Hương Giang, cho dù là báo chí, radio, hay là tivi đều đang đăng tải thông tin này.
Tô Niệm Tinh đọc báo ngày hôm nay rồi tặc lưỡi: "Mấy phóng viên này cũng nham hiểm quá đấy."
A Trân sáp lại gần liếc mắt nhìn một cái: "Trời đấy ơi! Mấy phóng viên này ác mồm ác miệng ghê vậy! Bọn họ nói cảnh sát không có một điểm nào dễ nghe luôn ấy. Lần này có thể trách cảnh sát được sao? Trang bị của đám cưới kia tốt hơn cảnh sát, không trốn bộ còn tính đứng đấy đợi ăn đạn à? Đều là người được cha sinh mẹ dưỡng, mạng của ai mà không phải là mạng."
"Đúng đó!" Anh Minh đi lại gần: "Mấy phóng viên này đều là loại xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận