Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 656: Cô Muốn Bói Về Chuyện Gì

Chương 656: Cô Muốn Bói Về Chuyện GìChương 656: Cô Muốn Bói Về Chuyện Gì
Bàn tay vàng có hữu dụng bao nhiêu cũng không thuận tiện bằng thực học chân chính của mình, cô vẫn phải kiên trì và cố gắng nhiều hơn nữa mới được.
Bởi vì Tô Niệm Tinh đã lên đầu đề của vài tờ báo nên rất nhanh lại có không ít người tới tìm cô xem bói.
A Trân thương lượng với cô: “Có nên đặt mức giá xem bói lên cao hơn không? Trình độ xem bói của Chung Đức Đường và Lý Thiều Quang còn chẳng bằng cô mà bọn họ còn có thể hét giá một vạn được, cô không cần thiết phải lấy giá thấp như thế."
Tô Niệm Tinh cảm thấy A Trân nói cũng có lý: "Vậy tăng giá xem quẻ cơ bản lên một vạn đi, mỗi ngày vẫn tăng thêm một đô la Hồng Kông như cũ, quẻ gấp vẫn lấy gấp đôi."
A Trân gật đầu nói được.
Hôm nay Tô Niệm Tinh có hai quẻ, những người còn lại chỉ có thể đăng ký đến ngày mai.
Người tới xem quẻ đầu tiên là một cô gái trẻ, nghe thấy mất tận một vạn đô la Hồng Kông cũng nhíu chặt mày đầy đau lòng: "Trước đây tôi có đăng ký ở chỗ các cô rồi, sớm biết vậy tôi đã không rút nữa rồi."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Cô muốn bói về chuyện gì?"
Cô gái trẻ chỉ cảm thán có vài câu nhưng lần này cũng không còn ý định rút quẻ nữa, trong nét mặt của cô ta mang theo vài phần sâu lo: "Trước đó muốn xem bói về hôn nhân, sau đó thì rút quẻ. Giờ tôi đã kết hôn được ba tháng rồi nhưng cứ cảm thấy không được ổn cho lắm. Cơ mà, tôi lại không thể nói ngay ra được là có chỗ nào không đúng."
Cô ta xoa đầu: "Có khả năng là tôi hơi thần kinh chăng."
Tô Niệm Tinh nghe vậy mà cảm thấy rất mơ hồ: "Cô cảm thấy có những chỗ nào không đúng? Là chuyện gì đó hay là một cá nhân nào đó?"
Gần đây cô gái trẻ cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, người cũng trông tiều tụy và xanh xao hơn, chính vì chuyện này cho nên mới cảm thấy sứt đầu mẻ trán: "Chồng tôi có một đứa em gái nhỏ hơn anh ấy bảy tuổi, năm nay mới mười tám thôi, hình như con bé nó có thành kiến với tôi, vẫn luôn đề phòng tôi, nhưng khi tôi nhìn qua đó thì nó lại tỏ vẻ rất vô tội."
Các hàng xóm láng giềng vây xung quanh, nghe được câu này lập tức nói: "Có vài cô em chồng có khả năng cảm thấy cô đã cướp mất anh trai của cô ta, cứ cho cô ta một chút thời gian rồi cô ta cũng có thể hiểu được thôi mà."
Cô gái trẻ cười khổ: "Mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy đấy, tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi cũng không thể so đo tính toán với một cô gái trẻ làm gì, nhưng những chuyện xảy ra sau này khiến tôi thật sự cảm thấy nó rất không ổn. Nửa đêm canh ba nó không ngủ mà trốn ở cửa phòng ngủ của chúng tôi nghe trộm, các ông các bà cảm thấy một cô gái bình thường có thể như vậy được sao?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người duy nhất có thể đưa ra ý kiến ở đây chính là bà chủ nhà. Bà ta có một đứa con gái, thân là người từng trải, bà ta nói: "Lúc con trai cả của tôi kết hôn, đúng là con gái tôi có hơi ghen ty với chị dâu nó thật, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc anh trai không mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho nó mà thôi.
Chứ thật sự con nhỏ cũng không trốn ở cửa phòng anh chị nghe trộm làm gì. Cô em chồng nhà ai lại nhàm chán như vậy chứ. Còn nữa, nếu nghe được cái không nên nghe thì cũng lúng túng biết bao." Chú Minh lại nói: "Có phải vì sợ cô sẽ tố cáo với chồng không?”
Cô gái trẻ lắc đầu: "Không đâu. Anh ấy rất thương em gái mình, tôi cũng thương em chồng còn nhỏ tuổi đã mất cha mẹ từ sớm cho nên rất quan tâm con bé, còn mua đủ thứ đồ cho nó nữa mà."
Mọi người không tài nào hiểu được: "Có khả năng là cô ta coi anh trai thành cha luôn rồi chăng?"
Bà chủ nhà lập tức phản đối: "Coi anh trai thành cha thì cũng không khả năng nghe ngóng động tĩnh ở phòng anh chị mình được? Không có một chút chừng mực nào hết. Con gái tôi còn nhỏ tuổi hơn cả cô ta mà cũng không làm ra loại chuyện như vậy được nhé."
Các hàng xóm mồm năm miệng mười tỏ vẻ cô gái trẻ không hề nghĩ nhiều: "Đúng là có vấn đề thật rồi."
Cô gái trẻ nhận được sự tán đồng bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ngày trước tôi vẫn luôn cảm thấy con bé có vấn đề nhưng khi nói với chồng thì chồng tôi toàn bảo tôi đa nghi, trở nên nhỏ nhen hơn rồi. Tôi không nhịn được mà nghi ngờ có phải mình quá nhỏ nhen rồi không... Nhưng vẫn cảm thấy thật sự không đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận