Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 290: Thương Xót

Chương 290: Thương XótChương 290: Thương Xót
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, mẹ của Lâm Lâm không phải là nạn nhân đầu tiên, cái hầm đất đó đã được đào sẵn từ lâu rồi, chẳng trách suốt mười mấy năm ông ta không bước chân ra khỏi thôn.
Có thực khách hỏi Tô Niệm Tinh: "Tại sao giám sát Lương lại tới thông báo cho cô biết? Lễ nào là cô bói ra hung thủ sao?"
Tô Niệm Tinh có thể thừa nhận mình đã bói ra nạn nhân nhưng không thể thừa nhận mình đã bói ra hung thủ.
Cô lắc đầu: "Không phải, là Lâm Lâm nhờ tôi bói về mẹ của con bé, mẹ của con bé đã mất tích mười năm rồi mà cô gái trẻ vẫn mãi không chịu tin, tìm tới tôi nhờ xem bói, tôi bói ra được mẹ con bé bị người ta giam cầm, mất tự do, còn hung thủ là phía cảnh sát điều tra ra được."
Thực khách đưa ra nghi vấn: "Mẹ con bé đã mất tích mười năm nhưng tại sao cảnh sát mãi vẫn không tìm ra được?"
Không đợi Tô Niệm Tinh đáp lời đã lập tức có người tiếp lời: "Còn có thể là vì gì được nữa? Chắc chắn là vì thôn dân nói mẹ của con nhỏ bỏ nhà theo trai chứ gì nữa.”
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận về vụ án này, vì quá mức khó tin, hơn nữa phía cảnh sát có thể nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, bắt được phạm nhân khiến cho đội cảnh sát được nở mày nở mặt nên vụ án này cũng nhanh chóng được bộ phận quan hệ công chúng mang ra tuyên truyền.
Các thị dân vô cùng khiếp sợ, không khỏi thấy thương cảm cho bốn nạn nhân.
Đang cái tuổi thanh xuân tươi đẹp lại bị hung thủ giam trong hâm ngầm, còn có một thiếu nữ đã chết, một tên giết người như vậy không tử hình thì không đủ để dẹp yên cơn giận của người dân, có rất nhiều nữ giới đã cầm biển đi về phía đầu đường, đến trước đồn cảnh sát yêu cầu phán Chính Khôi tội tử hình.
Hương Giang tạm thời vẫn chưa hủy bỏ án tử hình, nhưng từ sau năm 66 đã không còn phạm nhân bị lãnh án tử hình nữa, càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào đội ngũ biểu tình này.
Nhưng điều khiến cho Tô Niệm Tinh khó hiểu và giận dữ chính là: Chính Khôi không hề bị lãnh án tử hình, cô nhiều lần liên tiếp nghe được cái bài báo liên quan về ông ta.
Nghe nói ông ta đã bị người đá phế nửa thân dưới lúc đang bị giam trong tù, loại người không giỏi ăn nói giống như ông ta không thể thích nghi được với nơi đó, ông ta giống như con chuột trong cống ngầm, chỉ dám trốn trong góc không người để săn giết nữ giới đơn độc và yếu ớt.
Mới vào tù được hai tháng mà Chính Khôi đã bị đánh hội đồng rất nhiều lần, mấy phạm nhân này ra tay cũng không giống kiểu đánh không có quy tắc gì như các ông các bà trong thôn. Bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, biết rõ nhất phải đánh người thế nào mới không để lại dấu vết.
Một ngày nào đó ông ta sẽ bị một phạm nhân bất cẩn ngộ sát, hung thủ tăng thêm án phạt một năm, đương nhiên mấy chuyện này đều là của sau này.
Vụ án này được các truyền thông lớn đưa tin, ảnh chụp của mẹ Lâm Lâm cũng được đăng lên báo. Trên người của bà ta chi chít các vết thương lớn nhỏ như lông trâu, đương nhiên, thảm hơn nữa là bà ta rất gây, trông còn đáng thương hơn cả dân tị nạn đi chạy nạn nữa.
Có tờ báo còn đăng cả sự tích về Lâm Lâm, vụ án này được Lâm Lâm vạch trần, là cô ấy vẫn luôn tin tưởng mẹ mình vẫn còn sống vì thế mới tìm Tô thần toán giúp xem bói, cuối cùng thì cứu được mẹ mình vê.
Cô ấy không chỉ thông minh và trưởng thành sớm, quản lý cuộc sống của mình một cách rất có quy củ, mà trong khoảng thời gian nhàn rỗi còn biết giúp ông bà trồng rau, quan trong nhất là thành tích của cô ấy còn ưu tú vô cùng. Vì điều kiện quá kém cho nên cô ấy đã sử dụng kỳ nghỉ hè của mình để làm thêm ở tiệm Tô Thần Toán và cứu được mẹ về.
Không có người dân ở một quốc gia nào lại không thích nghe các câu chuyện truyên cảm hứng cả, một thành phố lớn tràn ngập trong cạnh tranh như Hương Giang này lại càng cần một liêu thuốc trợ tim để các công dân xốc lại tinh thần, tiếp tục phấn đấu.
Tổ chức từ thiện nổi tiếng ở Hương Giang bị câu chuyện của cô ấy làm cảm động đã ngay lập tức quyên góp một khoản tiên để giải quyết vấn đề học phí cho cô ấy, khoản tiền này đủ để cô ấy học hết cấp ba và đại học.
Bức ảnh chụp chung này nhanh chóng được đăng lên báo, Lâm Lâm cười rạng rỡ ôm mẹ mình, hai người câm khoản tiên quyên góp mà tổ chức từ thiện tặng cho.
Tô Niệm Tinh đọc được tờ báo ấy cũng thấy mừng cho Lâm Lâm: "Tốt quá rồi, mẹ của con bé không gặp vấn đề về tinh thần, vẫn nhận ra con bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận