Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 616: Lý Do Này Cũng Được Tính Là Vô Cùng Mạnh

Chương 616: Lý Do Này Cũng Được Tính Là Vô Cùng MạnhChương 616: Lý Do Này Cũng Được Tính Là Vô Cùng Mạnh
Madam vỗ mạnh xuống bàn: "Nói vớ vẩn gì vậy! Lời nguyên ở đâu ra, không được phép lan truyền mê tín dị đoan."
Cao Đạt nghe thấy Madam quở trách mình rôi nhưng anh ta không chỉ làm như không nghe thấy mà ngược lại còn nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Quách Xương Thắng đã mời cả đại sư đoán mệnh tới đây cả rồi mà các cô còn kêu chúng tôi đừng mê tín sao? Chỉ cho phép châu gia phóng hỏa mà không cho phép dân chúng đốt đèn? Các cô cũng ngang ngược quá rồi đấy?"
Madam bị anh ta nói lại mà không biết phải đáp sao nữa.
Tô Niệm Tinh hỏi Cao Đạt: "Các thôn dân có cảm thấy là do Suy Tử Vân đã hại chết mấy người này không?"
Cao Đạt gật đầu: "Quả thật có quan điểm này đấy. Còn có thôn dân chạy đến trước cửa nhà Suy Tử Vân ném trứng gà thối nữa cơ. Nhưng sau khi trở về có một thôn dân gãy cánh tay nên từ đó chẳng còn ai dám tới gây sự với anh ta nữa.
Tôi cũng không rõ có phải là vì Suy Tử Vân hay không nhưng cảnh sát nói là trúng độc, vậy chắc hẳn không có liên quan gì đến Suy Tử Vân rồi đi?
Anh ta cũng có hạ độc thôn dân đâu, đấy là do bản thân anh ta quá tà môn, ai dây vào anh ta thì người đó xui xẻo. Anh ta muốn hại người khác thì chỉ cần đụng vào người ta một cái là được, chứ cần gì phải hạ độc để người nắm được đằng chuôi chứ?
Lý do này cũng được tính là vô cùng mạnh đấy chứ.
Tô Niệm Tinh kêu Cao Đạt dẫn mình đi đến nơi xảy ra sự việc để xem. Cao Đạt chẳng có ý kiến gì cả mà dẫn bọn họ đi về phía trước, băng qua đại sảnh ra đến phòng hoa phía sau.
Cao Đạt không biết chăm sóc hoa nên hoa cỏ mà cụ Câm trồng đã héo tàn một nửa, cái nào có thể bày ra được thì đều bị anh ta lôi ra hết.
Cao Đạt nhìn vê phía mấy chậu hoa đó mà có hơi tiếc nuối: "Bây giờ Lệ Chi Oa đã thành hiện trường gây án rồi, tôi vừa mới tiếp nhận nông gia lạc nên không thuê nổi nhân công trồng hoa, chỉ có thể để như vậy mà thôi."
Tô Niệm Tinh nhìn khu vực được cảnh sát khoanh ra, cách đằng trước cũng không tính là ra, xem chừng khi ấy cụ Câm đang bê một chậu hoa đi ra đằng trước nhưng vừa đi được một nửa thì đột nhiên trúng độc bỏ mình.
Cô đứng dậy nhìn quanh, khu vực đẳng sau này dùng để trồng hoa, đa phần người ta đều trông vải nhưng chỉ có cụ Câm là trông hoa.
"Lúc cụ Câm chết chung quanh có người nào không?”
Cao Đạt chỉ vào cái lán: "Trước đây cái lán này có lớp màng mỏng, sau này cảnh sát tới cảm thấy phải cúi người quá phiền phức nên đã dỡ cái lán đi, lúc đó tôi cũng không để ý xung quanh có người hay không."
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi tiến lên thuận theo cái lán, bên trái cái lán này thông thẳng đến phòng ốc, bên phải thì thông ra con đường nhỏ.
Nếu cụ Câm thật sự bị người hạ độc vậy hung thủ nhất định sẽ trốn đi từ đẳng sau cái lán này.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn một vòng nhưng không phát hiện ra manh mối. Ba người lại quay vê đằng trước.
Lần này, Tô Niệm Tinh không xem bói cho Cao Đạt vì rất dễ nhận thấy, chuyện mà Cao Đạt quan tâm nhất là sự nghiệp của mình. Lệ Chỉ Oa xảy ra chuyện rồi đã tạo thành một đả kích to lớn đối với nông gia lạc, cho dù anh ta muốn hại cụ Câm để âm mưu chiếm trọn căn nhà của ông cụ thì cũng không có khả năng dùng cách này, cho nên xem bói cho anh ta đúng là lãng phí một suất.
Cao Đạt cũng không biết Tô Niệm Tinh đã dẹp bỏ suy nghĩ xem bói cho mình mà hào hứng hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì? Anh ta sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay.
Tô Niệm Tinh quả thật vừa mệt vừa đói vì thế chọn một phần món ăn. Các món trên thực đơn của anh ta đều là những món ăn lưu hành ở Lệ Chi Oa, chủ yếu là sạch và tự nhiên, nhưng giá cũng không hề rẻ một chút nào cả mà thậm chí còn đắt ở cả món được bán trong khu phố sầm uất. Một suất cơm đĩa bình thường mà dám hét giá hai mươi đô la Hồng Kông.
Madam phải đi theo Tô Niệm Tinh cho nên cũng thuận thế gọi một phần.
Trong lúc đợi cơm thì lại có vài người nữa tới đây đăng ký.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn qua lại trông thấy người đã gặp được ở cửa từ đường trước đấy nhưng cô không biết tên đối phương, cũng thu lại tâm nhìn.
Cao Đạt lại cười không khép được miệng, anh ta vừa dẫn bọn họ vào ở vừa hỏi bọn họ muốn ăn gì, bận đến mức quay vòng vòng. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận