Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 682: Trả Tiền Xem Quẻ Trước Đã Chứ

Chương 682: Trả Tiền Xem Quẻ Trước Đã ChứChương 682: Trả Tiền Xem Quẻ Trước Đã Chứ
Tô Niệm Tinh kêu bọn họ trở về rồi bàn bạc tiếp: "Trả tiền xem quẻ trước đã chứ?"
Tiên xem quẻ hơn một vạn đô la Hồng Kông đối với mấy phú hào kia mà nói chỉ có thể tính là một đĩa cơm mà thôi. Trân Khải Phi móc một xấp tiền từ trong ví tiền ra, cũng chẳng buồn đếm mà thuận tay vơ một nắm, sau khi xác nhận bằng mắt thường đã đủ rồi mới kêu cô cứ rời đi trước.
Tô Niệm Tinh trả tiền tư vấn cho luật sư rồi rời khỏi quán trà.
Cô quay về quán ăn, các hàng xóm lập tức vây quanh: "Mấy người vừa rồi là ai thế?"
"Hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi."
Tô Niệm Tinh nói lại rõ ràng ngọn ngành sự việc.
Mọi người chợt hiểu ra.
Anh Minh không tài nào hiểu được: "Bảo vật gia truyền cất trong ngân hàng Thụy Sĩ, sao bọn họ lại không ngờ tới chứ."
Chú Minh lườm con trai một cái, trực tiếp móc mỉa lại: 'Chắc chắn là do con cháu không hiếu thuận chứ sao, tụi nó không quan tâm đến người già, bằng không sao đến ngay cả việc ông ta đã từng đến Thụy Sĩ mà cũng không biết chứ."
Những người khác lại vội vàng giảng hòa: "Ông cụ đi đột ngột quá, không ngờ tới cũng là chuyện rất bình thường thôi mà."
Đại khái thì anh Minh cảm thấy không thoải mái nên quay đầu rời khỏi quán ăn ngay. Tô Niệm Tinh nhìn ra được trong chuyện này có vấn đề: "Sao vậy ạ? Sao anh Minh lại không vui?"
A Trân ghé sát bên tai cô, nhỏ giọng thì thâm: "Chú Minh muốn tái hơn với người phụ nữ lần trước kia ấy, nhưng mà anh Minh không đồng ý."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, tốc độ của chú Minh nhanh như vậy sao?"
"Người phụ nữ đó đáng thương lắm, đứa con trai mà bà ấy vất vả nuôi khôn lớn đã mất rồi, không còn chỗ dựa nào nữa, chú Minh vẫn luôn ở bên cạnh khuyên nhủ bà ấy, hai người đi đến bên nhau cũng là chuyện thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Nhưng anh Minh đã hơn ba mươi tuổi rồi, làm sao còn có thể chấp nhận được chuyện có thêm một bà mẹ kế chứ, cho nên hai người họ mới giận nhau." A Trân có thể hiểu cho anh Minh.
Tô Niệm Tinh cũng không biết nên nói gì mới phải, mỗi một người đều có quyền tự do hôn nhân, nhưng đến một độ tuổi nhất định rồi hình như sẽ mất đi cái quyền tự do ấy.
Cô cũng không thể nói anh Minh nhỏ nhen được vì dù sao cô cũng không phải anh ta.
"Giám sát Lương, anh tới rồi à!" Đột nhiên A Trân gân cổ la lên.
Tô Niệm Tinh thuận theo tâm nhìn của cô ta mà trông về phía đó, còn không phải là giám sát Lương hay sao?
"Hôm nay anh tan làm sớm thế." Tô Niệm Tinh tỳ khuỷu tay lên mặt quây thu ngân, quan sát bộ cánh hôm nay của anh với vẻ tò mò.
Giám sát Lương bị cô nhìn mà hơi bối rối, anh ừm một tiếng: "Hôm nay không có án nên tan làm đúng giờ.
"Đột nhiên nhìn thấy anh đổi quân áo thật sự không quen." Tô Niệm Tinh thật sự không nhịn được mà buồn cười. Bình thường giám sát Lương toàn mặc tây trang đi giày da nhưng lần này lại mặc áo POLO, tuy rằng trông chững chạc hơn một chút nhưng lại trông thấy được một anh khác biệt, cũng rất là mới mẻ đấy chứ.
Giám sát Lương nói chuyện cũng lắp bắp luôn rồi: "Không đẹp sao?"
Tô Niệm Tinh không muốn đả kích lòng tự tin của anh: "Cũng được mà."
A Trân nói chuyện lại thẳng thắn hơn nhiều: "Giám sát Lương này, cách ăn mặc của anh cũng chỉ có mấy ông chú mới mặc thôi." Cô chỉ vê phía chú Minh: "Anh xem! Không phải cùng kiểu luôn rồi sao?"
Giám sát Lương quay người đối diện với chú Minh, đúng là giống y chang luôn, nhưng vì giám sát Lương còn trẻ tuổi, lại thêm cơ thể chắc chắn nên trông cũng càng khỏe khoắn hơn.
Cuối cùng thì Tô Niệm Tinh cũng không nhịn được nữa mà bật cười, vừa rồi cô còn đang nghĩ đến khi nào thì giám sát Lương mới phát hiện ra áo của mình với chú Minh cùng kiểu đây, nhưng không ngờ A Trân đã vạch trần trước.
Đã vậy rồi, lúc này chú Minh còn cố tình đi qua đó quấy rối: "Ơ kìa, giám sát Lương, chúng ta đúng là có duyên quá, mua quần áo mà còn chọn cùng một kiểu nữa chứ, khỏi phải nói, cậu mặc trông đẹp hơn tôi nhiều lắm đấy."
Các hàng xóm nhìn người này rồi lại nhìn người kia, đẹp sao?
Một chàng trai trẻ cao lớn và uy mãnh như giám sát Lương mặc cái áo này vào trông xấu hẳn đi ba phần, cái áo này thật sự không hợp với người trẻ tuổi đâu.
Tô Niệm Tinh thấy mặt giám sát Lương như bị lửa thiêu rồi, cuối cùng cũng thu lại tiếng cười, kêu anh đừng để ý: “Anh mặc trông không hề xấu một tí nào hết, thật đó." Dù sao thì mặt mũi vẫn còn ngay đó cơ mà, dù có khó coi hơn nữa nhưng cũng có thể khó coi được đến đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận