Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 797: Tôi Chỉ Thuận Miệng Hỏi Vậy Thôi

Chương 797: Tôi Chỉ Thuận Miệng Hỏi Vậy ThôiChương 797: Tôi Chỉ Thuận Miệng Hỏi Vậy Thôi
Những người khác cũng đồng loạt hưởng ứng: "Chúng tôi đều nhìn thấy hết, không có ai động vào Thông phát tài cả. Một người vô lương tâm như anh ta, ai biết liệu anh ta có trả đũa hay không chứ, nên chúng tôi cũng chẳng dám dây vào anh ta."
Mới đầu còn là kể đúng sự thật nhưng sau đó lại có người phát biểu quan điểm của mình.
"Anh ta ấy hả, chị tiên che mờ mắt chứ sao! Ngày trước gặp được chúng tôi còn khách sáo một chút, nhưng bây giờ cũng chẳng thèm để ý đến luôn, còn gọi chúng tôi là lão già nữa chứ!" Bác A Cam cứ nghĩ đến bộ dáng hùng hổ dọa người kia của Thông phát tài là lại nổi cáu, các nếp nhăn trên gương mặt rung lên.
"Cậu nói xem, tiền thật sự có thể che mờ lý trí của con người sao? Trước đây tuy rằng Thông phát tài cũng hoang đàng lắm nhưng vẫn còn khách sáo với các hàng xóm láng giềng, ai có thể ngờ được anh ta lại là loại người đó chứ, vênh váo hung hăng, mắt chó coi thường người.
Không phải chỉ là mười triệu thôi sao. Tôi cũng không ít hơn anh ta bao nhiêu đâu, nhưng cậu nhìn xem tôi có vênh như anh ta không?" Chú An sở hữu tận vài cửa hàng ở đường Paterson này nên ông ta có đủ tự tin.
Giám sát Lương vừa cười vừa khen chú An vài câu, rồi lại hỏi ông ta có nhìn thấy chị Thông mua thuốc không?
"Mua thuốc hả?" Chú An bị chặn họng rồi, ông ta nghĩ ngợi một lúc rất lâu rồi lắc đầu: "Gần đây không thấy, cô ta không bệnh thì mua thuốc làm gì chứ." Giám sát Lương mỉm cười: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
Lấy lời khai xong, đám người giám sát Lương rời khỏi quán ăn để đến nơi khác lấy lời khai tiếp.
Chú Minh thấy mấy viên cảnh sát đi vào tiệm thuốc mà hơi mơ hồ: "Chúng ta chính là nhân chứng đây, tại sao cậu ấy còn đi vào tiệm thuốc làm gì?"
"Ai biết." Chú An cũng không hiểu cho lắm.
Buổi tối, Tô Niệm Tinh mang đồ ăn tối đến đồn cảnh sát, tổ trọng án A vẫn đang gióng trống khua chiêng điều tra vụ án.
Cô đi đến văn phòng của giám sát Lương rồi đưa hộp cơm của anh ra trước mặt: 'Ăn cơm trước đi, bụng không có gì thì cơ thể không chịu được đâu."
Giám sát Lương nhận lấy hộp cơm, nhìn thấy bên trong không chỉ có cơm thịt kho anh đã chọn mà còn có cả trứng rán và rau xanh nữa.
Tô Niệm Tinh đưa hộp giữ nhiệt cho anh: “Còn có ít canh cá lóc đây, đây là món cho nhân viên tiệm em, lượng không nhiều nên không thể mang cho cả bọn họ được. Một mình anh phải uống hết đấy nhé?"
Giám sát Lương nhận lấy, híp mắt cười: "Ừm, không tồi, con cá này tươi lắm, thịt cũng mềm mịn, chắc chắn là cá sống rồi."
"Đương nhiên, em đích thân ra chợ chọn mà lại." Tô Niệm Tinh hỏi anh rằng vụ án đã điều tra đến đâu rồi?
Không đợi giám sát Lương trả lời thì cô đã nôn nóng hỏi tiếp: "Các anh chắc hẳn không có bằng chứng chị Thông cố tình mưu sát đâu đúng không?
Khi ấy có nhiều người có thể làm chứng chị ta vì quá kích động mới nhất thời lỡ tay đẩy ngã người thôi." Cô có hơi cạn lời: "Mà sức khỏe của tên Thông phát tài này cũng kém quá rồi thì phải? Đẩy có một cái đã ngã quay đơ rồi."
Giám sát Lương lắc đầu: "Không phải, không phải anh ta chết vì ngã đâu mà là chết vì trúng độc."
Ngày mai báo chí sẽ đăng tin này lên cho nên cũng không có gì không thể nói ra cả.
Tô Niệm Tinh há to mồm ngạc nhiên, vậy mà lại là trúng độc sao, chẳng trách chỉ trách có đúng một cái mà đã chết luôn rồi.
Cô vỗ vào bàn một cái: "Vậy chứng tỏ chị Thông không giết người rồi. Trước đó chị ta hoàn toàn không hề gặp Thông phát tài, sau khi Thông phát tài phát đạt rồi cũng có thèm vác mặt về nhà đâu, chị ta có muốn hạ độc anh †a thì cũng không có cơ hội."
Tuy rằng nói là như vậy nhưng giám sát Lương vẫn hơi lo âu: "Nhưng hung thủ có thể là ai được chứ?"
Tô Niệm Tinh xoa cằm: "Trúng độc thì chắc chắn phải hạ độc từ trước rồi, chẳng trách các anh lại muốn điều tra hành tung trước khi xảy ra chuyện của Thông phát tài?"
Giám sát Lương thở dài: "Thì có điều tra đấy nhưng nghi phạm không phải là cô ta, cô gái trẻ đi chơi cùng anh ta tối hôm qua còn đang đợi Thông phát tài ly hôn để lấy cô ta nữa kìa, bây giờ giết người cũng không có lợi lộc gì cho cô ta cả."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, không tồn tại động cơ.
Cô nhanh chóng nghĩ đến một người: "Trước đó em nghe Thông phát tài từng nói anh ta trúng thưởng là nhờ dãy số mà anh chàng bốn mắt tính ra được, liệu có khả năng là anh chàng bốn mắt không nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận