Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 651: Làm Sao Anh Ta Có Thể Cam Tâm Được Chứ

Chương 651: Làm Sao Anh Ta Có Thể Cam Tâm Được ChứChương 651: Làm Sao Anh Ta Có Thể Cam Tâm Được Chứ
Tuy rằng vừa rồi Tô Niệm Tinh không nói quá rõ ràng nhưng anh ta vẫn thấp thoáng có thể nghe hiểu được.
Thật ra, vận rủi của anh ta đều có liên quan đến Quách Xương Thắng trước mặt này. Anh ta chỉ là một người nghèo, Quách Xương Thắng muốn cho anh ta may mắn thì anh ta có thể được người kính trọng, còn Quách Xương Thắng khiến anh ta xui xẻo thì anh ta sẽ bị ngàn người ghét bỏ.
Anh ta thật giống một con rối gỗ bị Quách Xương Thắng chơi đùa, mặc cho đối phương muốn sắp xếp thế nào cũng được.
Mà mục đích của Quách Xương Thắng lại chỉ có một: Chính là cướp giấy tờ nhà đất trong tay anh ta.
Làm sao anh ta có thể cam tâm được chứ.
Vừa nghĩ đến có khả năng vợ và con trai mình vì sự chèn ép của ông ta cho nên mới không có tiền chữa bệnh là anh ta lại chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta.
Gương mặt quanh năm gây gò của anh ta bắt đầu vặn vẹo vì giận dữ.
Anh ta nhìn vê phía Quách Xương Thắng với vẻ quật cường như thể muốn khoét ra một cái lỗ trên người đối phương. Nếu như ánh mắt của anh ta có thể hóa thành một thanh kiếm sắc bén thì anh ta đã sớm băm đối phương thành bùn nhão rồi.
Suy Tử Vân nhấn mạnh từng chữ: "Không! Tôi phải đi! Không ai có thể ngăn cản tôi hết!"
Anh ta liếc mắt nhìn xung quanh, trong giọng nói lộ ra vẻ vô tình và chế nhạo: "Các người giữ tôi lại đây còn không phải vì muốn tìm một con quỷ chết thay thôi sao? Nói gì mà muốn tốt cho tôi? Nghĩ tôi bị ngu chắc?"
"Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Còn không phải vì các người à?"
Mới đầu quả thật là Quách Xương Thắng giở trò quỷ, nhưng lời nói dối nói một trăm lần vậy đến lần thứ một trăm linh một cũng không cần thiết phải lặp lại nữa, bởi vì tất cả mọi người đều đã quen với việc đổ hết mọi lỗi sai lên cùng một người rồi, anh ta chính là con quỷ xui xẻo đó, chính là bao cát để họ trút giận.
Các thôn dân tránh khỏi tâm mắt của anh ta với vẻ mất tự nhiên: "Ơ kìa, sao cậu lại nói thế chứ?"
"Còn không phải chúng tôi vì muốn tốt cho cậu hay sao? Cậu đã lớn tuổi như vậy rồi, không có văn hóa cũng chẳng có tay nghề gì cả, ra ngoài làm việc còn có thể nuôi sống bản thân mình được sao?"
"Đúng rồi đấy! Bản thân cậu có thể chất gì mà cậu còn không rõ sao? Đừng có gây họa cho người khác nữal"...
Suy Tử Vân đã sớm chán ngấy mấy lời như vậy rồi.
Trước đây, mỗi lần nghe thấy anh ta đều sẽ cảm thấy càng thêm tự tin, nhưng bây giờ anh ta lại bình tĩnh đến kỳ lạ, giọng nói của anh ta giống như tảng đá bị vật nặng mài lên, vừa khàn đặc và thô ráp: "Không cần!"
Giám sát Lương ra hiệu cho các thôn dân tránh ra nhưng lại không có người nào chịu tránh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quách Xương Thắng như thể chỉ cần ông ta ra lệnh trói Suy Tử Vân rồi tống vào nhà là bọn họ đều sẽ làm theo mà không nghi ngờ gì.
Giám sát Lương thấy bọn họ không nghe lời, anh cũng không có cách nào duy trì thiện ý ngoài mặt nữa mà lập tức lôi súng ra nhắm thẳng vào thôn dân: "Mau tránh ra! Cản trở người thi hành công vụ nặng nhất sẽ phải ngồi tù mười bốn năm, các ngươi phải nghĩ cho kỹ vào!"
Các thôn dân thấy anh cầm súng chĩa vào mọi người nào còn dám ra oai tác quái nữa, người nào cũng sợ bay màu, vội vàng lùi lại ba bước.
Chỉ có các vệ sĩ là không lùi bước mà đồng loạt đứng chắn trước mặt Quách Xương Thắng, tay thò vào trong lòng đợi ông chủ dặn dò.
Trong lòng Tô Niệm Tinh thấp thỏm không thôi, trong đó là súng sao?
Vậy mà mấy người này còn có súng thật kìa?
Giám sát Lương bắn chỉ thiên lên trời rồi chỉ họng súng về phía các vệ sĩ trước mặt Quách Xương Thắng, anh trầm giọng nói: "Ông chủ Quách, ông cũng phải nghĩ cho kỹ vào. Cảnh sát mặc quân trang sẽ tới đây nhanh thôi, nếu như ông thật sự dám đấu súng với tôi thì các ông cũng không trốn thoát được đâu. Ông là một người làm ăn chứ không phải giang hồ, hà tất phải làm căng lên như vậy?”
Đôi bên giằng co một lúc, ở cách đó không xa đã có cảnh sát mặc quân trang vội vàng chạy về phía bên này, ánh mắt của Quách Xương Thắng tối tăm hẳn đi, ông ta quan sát giám sát Lương với vẻ mặt u ám: "Tôi nhớ cậu rồi!"
Giám sát Lương cong khóe môi: "Cảm ơn! Tôi tên là Lương An Bác, số hiệu cảnh sát: 56428."
Trên gương mặt ngàn năm không đổi của Quách Xương Thắng xuất hiện một vết nứt, ông ta nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc rồi quay người định rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận