Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 763: Trong Mắt Người Đàn Bà Đó Chỉ Có Lợi Ích Thôi Mà

Chương 763: Trong Mắt Người Đàn Bà Đó Chỉ Có Lợi Ích Thôi MàChương 763: Trong Mắt Người Đàn Bà Đó Chỉ Có Lợi Ích Thôi Mà
"Mẹ xem, lần này không phải cũng nhờ cô ấy bói ra được địa chỉ của bọn bắt cóc hay sao?" Lương Nhã Tĩnh nhún vai: “Anh con còn nói cô ấy đã giúp anh rất nhiều, trong lúc bất tri bất giác đã thích người ta luôn rồi."
Tô Tú Tuyết hơi đăm chiêu.
Lương Nhã Tĩnh thấy mẹ không nói gì cả: "Mẹ này, mẹ không định chọc phá uyên ương đấy chứ? Tuyệt đối đừng làm thế nha! Mẹ cũng hiểu tính của anh con mà, hoặc là không thích, hoặc là đã thích là thích cả đời luôn."
Tô Tú Tuyết lườm cô ấy một cái: "Tôi đây chẳng thèm quản nó đâu nhé! Nó thích thì cứ lấy đi, chỉ cần bản thân nó vui là được. Nhưng mà dì hai con lắm chuyện quá, nói gì mà phải lấy tiểu thư môn đăng hộ đối, mẹ tức quá mới cãi nhau với bà tal”
"Trong mắt người đàn bà đó chỉ có lợi ích thôi mà. Mẹ, mẹ khác với bà ta, mẹ chính là một phụ huynh tiến bộ nhất." Lương Nhã Tĩnh không hề có hảo cảm với dì hai nhà mình, ngược lại cũng không phải vì nguyên nhân tranh giành gia sản mà là tư tưởng quan điểm khác nhau mà thôi.
Tô Tú Tuyết xoa cằm: "Lần này tốt xấu gì cô ấy cũng đã cứu anh con, con nói xem, chúng ta có nên chuẩn bị món quà gì để cảm ơn người ta không?"
Lương Nhã Tĩnh hơi sững sờ, chủ đề này nhảy cũng nhanh quá rồi thì phải?
Cô ấy nghĩ ngợi: "Tặng trang sức chuyền vàng đi?"
Tô Tú Tuyết bị sáng kiến bừa của con gái làm cho dở khóc dở cười: "Trưởng bối tặng trang sức vàng cho vãn bối phải vào trước lúc kết hôn kìa. Anh con còn chưa theo đuổi được người ta, nếu mẹ tặng trang sức vàng, sợ là người ta sẽ chạy biến mất. Cái này không ổn."
"Vậy thì tặng Quan Âm đi." Lương Nhã Tĩnh bỏ qua món quà tặng vàng này.
"Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, tặng Quan Âm không hợp." Tô Tú Tuyết thấy con gái không đáng tin tí nào: "Bỏ đi, lát nữa mẹ sẽ bàn với cha con sau."
"Mẹ, khi nào thì mẹ về bên đó?" Lương Nhã Tĩnh ôm cánh tay bà ấy với vẻ luyến tiếc.
"Mẹ chỉ xin nghỉ có bảy ngày thôi, ngày kia là phải về rôi, sức khỏe của anh con đã không còn trở ngại gì lớn, mẹ cũng có thể yên tâm về bên đó được." Tô Tú Tuyết vỗ lên lưng con gái: "Con với anh con phải cẩn thận, đừng tham gia vào chuyện ở công ty, các con không vớt được lợi gì đâu."
Lương Nhã Tĩnh gật đầu tỏ vẻ đã nhớ. ...
Một bên khác, Tô Niệm Tinh đang kể với giám sát Lương về chuyện vui lớn ngày hôm nay: "Tuy rằng xuất bản sách không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng lại rất hữu dụng trong việc nâng cao danh tiếng, có rất nhiều người đều cảm thấy sách chính là vật thân thánh, độ chuyên ngành càng cao hơn một chút."
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng là như thế thật, trước đây em từng lên tivi, cũng từng lên báo và cả đài phát thanh rồi, người không mê tín chỉ coi đây là tin tức ngoài lề, chứ không thật sự có lòng tin gì cả. Nhưng nếu viết sách thì lại có thể chứng minh em là một đại sư đoán mệnh chuyên nghiệp. Anh ủng hộ em."
Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ: "Trình độ văn hóa của em không cao, không biết viết sách, cũng may mà bên nhà xuất bản có tay viết chuyên nghiệp. Đối phương sẽ viết giúp em, nhưng nội dung câu chuyện đều là của em."
Giám sát Lương gật đầu: "Không tồi."
Tô Niệm Tinh kể xong chuyện của mình rồi lại bắt đầu hỏi anh: "Không phải anh nói mấy người Đại Lâm có tới thăm anh sao? Bọn họ đã thẩm vấn xong Diệp Thắng Thiên rồi phải không?”
Giám sát Lương thở dài: "Từ lúc biết mình bị liệt nửa thân dưới, anh ta lập tức câm như hến luôn ấy. Lần này bị tình nghi bắt cóc lại cộng thêm tội tàng trữ vũ khí trái phép và trốn ngục, ba tội cộng lại ít nhất cũng phải ngồi tù bốn mươi năm, anh ta không ra ngoài được nữa đâu."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Vậy đã tìm được vàng chưa?”
Giám sát Lương lắc đầu: "Chưa, anh ta không chịu mở miệng, bọn anh cũng không thể dùng hình bức cung được. Anh ta không thể giảm án nên cũng không chịu phối hợp với cảnh sát."
Tô Niệm Tinh có hơi tiếc nuối.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Tô Niệm Tinh còn phải về quán ăn. Cô đưa anh lên tâng rồi trực tiếp rời đi.
Tô Tú Dung vẫn còn chuyện phải làm nên bà ta cũng trở về trước. Lúc trước khi rời đi, bà ta liếc mắt ra hiệu cho cha mình, ý bảo đối phương khuyên An Bác.
Tô Ngọc Bạch quan sát cháu trai mình: "Hai người chúng ta xuống dưới nói chuyện đi?”
Lương An Bác không có thói quen chia sẻ chuyện tình cảm của mình với người khác nên chuyển chủ đề: "Ông ngoại, sau này ông đừng kêu cô ấy đánh cờ với mình nữa, cô ấy tới đây tìm cháu, chúng cháu vẫn chưa hẹn hò đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận