Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1188: Dừng Tay

Chương 1188: Dừng TayChương 1188: Dừng Tay
Trong ký ức của nguyên chủ thì người cha này lúc nào cũng độc ác và vênh váo, ngang ngược, ông ta luôn dùng giọng điệu ra lệnh để dặn dò cô làm việc, thậm chí ngay cả lập gia đình cũng giống như đi bố thí. Đúng là hiếm có ghê, vậy mà cô còn có thể được trông thấy diễn xuất vụng về của ông ta, cố gắng thể hiện ra một mặt quan tâm này.
Đám người thân thấy Tô Niệm Tinh không mảy may dao động cũng lập tức sấn sổ lên muốn tiếp cận cô, còn mồm năm miệng mười nói: "Tiểu Tinh, cha cô nói là thật đó. Ông ta thật sự rất vất vả. Đều là người một nhà cả, máu chảy ruột mềm. Cha cô đẻ cô ra rồi nuôi lớn cô, không có ông ta thì lấy đâu ra cô, cô cũng không thể chỉ biết ghim thù được, như thế là không có lương tâm”
Cha Tô đúng lúc lau nước mắt, còn em trai của Tô Niệm Tinh thì đỡ ông ta.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười khiêu khích với ông ta: "Không phải ông chỉ cần tiên thôi sao? Lại còn lừa tôi, nói là ông bị người ta lừa tiền nữa chứ, thế ông đã quên mất tôi làm nghề gì rôi sao?
Tôi là thân toán, tôi biết ai mới là kẻ lừa đảo, dùng loại thủ đoạn ba xu này để đối phó với tôi có phải là quá coi thường tôi rồi không?
Tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết là tôi có tiền, tôi có rất nhiều, rất nhiều tiền, nhưng tôi sẽ không cho ông một đồng nào hết!"
Mấy câu đầu của cô còn khiến bọn họ mừng rỡ như điên, nhưng một câu sau lại như đá bọn họ xuống dưới đáy vực.
Cha Tô chỉ hận không thể cào rách bản mặt tươi cười của cô. "Con khốn nhà mày!" Nụ cười của ông ta vụt tắt sau đó lập tức nhào tới.
Toàn bộ điên cuồng, giận dữ, thù hận và khao khát đối với tiền bạc đã hóa thành động lực, những lời chửi rủa và gào thét như phát điên phun ra khỏi miệng bọn họ, đổ dồn về phía này.
Tô Niệm Tinh được các vệ sĩ bao vây thành một vòng, không có người nào có thể đả thương được đến cô nhưng cũng không có người nào có thể dẫn được cô đi.
"Dừng tay, dừng tay!" Người của cục giáo dục nhanh chóng phát hiện ra biến căng ở bên này.
Cục trưởng vội vàng chạy ra kêu vệ sĩ kéo mấy người này ra: "Các người bị làm sao thế hả? Đây là khách quý được huyện mời tới, các người muốn gây sự thì vê nhà mình mà gây sự!”
Người nông thôn đều sợ giáo viên, nhất là mấy người này còn là người đứng đầu của các giáo viên, là quan chức nhà nước, vì thế rất nhanh đám người kia đã dừng động tác lại rồi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Cha Tô chỉ vào Tô Niệm Tinh, cười lấy lòng: "Nó là con gái tôi, tôi tới tìm nó, nhưng con ranh chết tiệt này này lại dám kêu vệ sĩ chặn lại."
Cục trưởng cũng có phải là thằng đần đâu.
Ông ta là người bản địa, chính bản thân Tô Niệm Tinh cũng nói giọng địa phương cho nên ông ta đã sớm biết Tô Niệm Tinh chính là người bản địa rồi.
Ông ta chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là có thể biết được trước đây Tô Niệm Tinh đã phải trải qua cuộc sống thế nào, cho dù là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo hay là từ lòng quan tâm đối với tiên đồ tương lai thì ông ta đều không có khả năng để người đàn ông trước mặt này làm hỏng chuyện của mình. Sắc mặt ông ta lạnh lùng hẳn đi: "Ông cũng biết cô ấy là con gái mình sao? Vậy mà ông còn dám dẫn một đám người tới đây gây sự? Cô ấy có cần thể diện nữa không?”
Ông ta lại liếc mắt nhìn những người khác: "Con cái của các người đang theo học ở đâu? Ngược lại tôi muốn hỏi xem các người dạy dỗ con cái mình kiểu gì? Giữa đường giữa xá lại lôi kéo nhau, bộ các người còn muốn giam cầm cô ấy lại chắc?
Bây giờ cô ấy đã là người Hương Giang, nếu các người dám nhốt cô ấy lại thì đó chính là phạm tội!"
Đám người thân sợ bay màu, chỉ sợ người này sẽ tới gây rắc rối cho con cái của mình thật nên bọn họ đồng loạt trốn ra đằng sau cha Tô, không dám ra mặt nữa.
Tô Niệm Tinh chắp tay với cục trưởng: "Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước."
Cục trưởng gật đầu.
Cha Tô đuổi theo phía sau gào lên: "Tiểu Tinh, tao là cha mày đấy!"
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu, các vệ đứng ở bên cạnh cô nhìn cha Tô với vẻ cảnh giác, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ động tay với đông người như vậy. Vừa rồi sáu người bọn họ suýt chút nữa thì không chặn được mấy người này.
Tô Niệm Tinh phì cười: "Từ nhỏ ông đã bỏ đói tôi, không chịu cho tôi ăn no, việc gì mệt, việc gì bẩn là ném hết cho tôi làm, sao lúc đó ông không nghĩ mình là cha tôi đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận