Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 533: Tam Quan Của Những Người Này Đều Không Có Vấn Đề Lớn

Chương 533: Tam Quan Của Những Người Này Đều Không Có Vấn Đề LớnChương 533: Tam Quan Của Những Người Này Đều Không Có Vấn Đề Lớn
Tô Niệm Tinh ghi nhớ ngày phát sóng rồi cúp máy.
Buổi trưa hôm sau, ngay lúc cửa hàng bánh bao đang đông khách nhất, một đài truyền hình phơi bày những bức ảnh mười tám cấm của La Cát. Mặc dù đã bị che mờ, nhưng chữ viết vẫn miêu tả rõ ràng thấu đáo. La Cát đi chơi ở tiệm trai bao, bị đối phương chụp lén những bức ảnh lộ liễu.
"Bà chủ, chị bói chuẩn quái Ôi trời ơi, sự nghiệp của La Cát xem như bị hủy hoại hết rồi." A Trân kinh hô thành tiếng.
Hàng xóm láng giềng đa số đều không hâm mộ thần tượng, không biết La Cát là ai. Nhưng anh Phi thì khác, anh ta thích chạy theo trào lưu, nghe thấy tin tức này thì cười khẩy một tiếng: "Chắc chắn sẽ có rất nhiều người hâm mộ nữ khóc ngất trong nhà vệ sinh. Tôi thì khác, tôi hâm mộ ngôi sao nữ, rất ít xảy ra vấn đề."
"Thế thì chưa chắc đâu. Chẳng phải có rất nhiều sao nữ làm bồ nhí cho phú hào hay sao?" A Trân tức giận nói.
Anh Phi bị bật lại đến mức không còn lời nào để nói, mặt lạnh như tiền rời khỏi cửa hàng bánh bao.
Đúng lúc này, Tô Vô Y tiến vào từ bên ngoài, trong tay còn cầm một tờ báo, chứng minh cô ta cũng thấy được tin tức này: "Đại sư, cô bói chuẩn thật. Tôi thật sự không ngờ, sao tôi xúi quẩy thế không biết, thích ngôi sao nào thì ngôi sao đó lại gặp chuyện không may."
Cô ta nức nở mở ra ảnh chụp: "Đại sư, cô bói giúp tôi xem có thể theo đuổi ngôi sao nào được không? Tôi không muốn bị tổn thương nữa." Cô ta in ảnh chụp của rất nhiều ngôi sao. Tô Niệm Tinh đếm từng người một, chọn được mấy bức ảnh: "Tam quan của những người này đều không có vấn đề lớn."
Tô Vô Y trực tiếp xé toàn bộ những bức ảnh khác vứt vào thùng rác, cầm theo mấy bức ảnh mà Tô Niệm Tinh chọn rời đi.
A Trân bật cười: "Rốt cuộc cô ấy muốn theo đuổi ngôi sao, hay là theo đuổi một ước mơ hư vô mờ mịt vậy nhỉ?"
Tô Niệm Tinh cũng không rõ: "Nhưng cô ấy thích thú với điều đó, chúng ta cần gì phải nhúng tay vào chuyện của cô ấy. Tôn trọng ý nguyện của cô ấy không tốt hơn sao?"
A Trân ngẫm lại thấy cũng đúng.
Hơn chín giờ tối, khách hàng dần dần giảm bớt, Tô Niệm Tinh đang kiểm kê lại sổ sách, bỗng Thiên Thiên xách một chai rượu lảo đảo bước vào từ bên ngoài. Không biết cô ta đã uống hết bao nhiêu rượu, cả người đều xiêu vẹo.
A Trân chặn trước mặt Tô Niệm Tinh: "Cô muốn làm gì? Uống say rượu rồi nổi điên hả? Đây không phải là nơi mà cô có thể giương oai, tôi gọi một cú điện thoại thì cảnh sát sẽ đến đây ngay, cô tin không?”
Thiên Thiên lắc đầu, miệng đầy mùi rượu, đẩy A Trân chặn đường ra, nhìn về phía Tô Niệm Tinh đứng sau lưng cô ta: "Bà chủ, cô nói xem tôi nên làm gì bây giờ?"
Nói rồi, nửa thân trên của cô ta ngã lên người Tô Niệm Tinh. Tô Niệm Tinh giật cả mình, nhanh chóng đỡ cô ta, nhưng đối phương say rượu nên thật sự rất nặng, suýt nữa không đỡ được. May mà có A Hỉ hỗ trợ đỡ cô ta đứng lên.
"Sao uống say bét nhè thế này?" A Trân sợ cô ta sẽ nôn mửa trong cửa hàng bánh bao nên lập tức đi vào sau bếp nhờ sư phụ Lý hỗ trợ nấu một bát canh giải rượu.
Tô Niệm Tinh cầm khăn mặt lau sạch trán cho Thiên Thiên, đang định rời đi thì Thiên Thiên lại nắm cổ tay Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô đừng đi! Tôi thật sự rất đau khổ, không ai yêu tôi hết! Anh ta cũng chia tay với tôi rồi! Cha tôi cũng có hai đứa bé, không còn trông cậy vào tôi. Tôi thật sự rất đau khổ, không biết nên làm sao bây giời"
Tô Niệm Tinh thở dài: "Cô ngủ một giấc trước đã, chỉ cần tỉnh rượu thì tốt rồi. Anh ta chia tay với cô là tổn thất của anh ta, không phải của cô. Chẳng lẽ cô mong muốn mình vẫn luôn bị anh ta lừa gạt sao? Nếu anh ta thật sự yêu cô thì sẽ không lựa chọn chia tay với cô chỉ vì cô không thể kế thừa phần lớn tài sản."
Thiên Thiên ngơ ngác nhìn cô thật lâu, nói chuyện líu lưỡi: “Cô nói đúng! Đều tại tôi cứ hô đồ mãi nên cha tôi mới thất vọng về tôi như bây giờ."
Tô Niệm Tinh im lặng. Chờ A Trân bưng canh giải rượu đến, Thiên Thiên uống hết bát canh, nửa giờ sau mới dần dần tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình chạy đến cửa hàng bánh bao của Tô thần toán, vẻ mặt cô ta rất ngượng nghịu, xấu hổ đến mức chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận