Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 60: Anh Ta Nói Là Thật Sao

Chương 60: Anh Ta Nói Là Thật SaoChương 60: Anh Ta Nói Là Thật Sao
Hương Giang cái gì cũng đắt hết trơn, cắt tóc lại càng không rẻ rúng gì, tóc của nguyên chủ thì vừa khô vừa vàng, để tiết kiệm tiền cô cũng không đến tiệm cắt tóc, ở trong mắt người dân Hương Giang thì tóc hai bím rất là quê mùa, nhưng vì muốn nó trông không có vẻ xơ xác đến vậy nên cô vẫn chọn bên tóc lại. Sau khi chỉnh trang xong lại trở về là một cô gái sạch sẽ.
Lúc này, bà A Hương mới ra hiệu cho cô.
Tô Niệm Tinh thuận theo hướng mà bà ta chỉ để nhìn qua, vừa rồi Châu Khải Minh còn khoa trương ngang ngược nhưng lúc này lại nằm trên đất giống một con chó nhà có tang. Anh ta cuộn người lại, hai tay ôm đầu. Gương mặt đã không còn thấy một chỗ nào lành lặn nữa. Anh Đại Sơn chính là dân giang hồ cho nên biết rõ chỗ nào đau nhất, anh ta chuyên môn chào hỏi vào những chỗ đau đó. Máu mũi của Châu Khải Minh thuận theo cằm chảy dọc xuống, trông không giống người sống mà ngược lại giống một thi thể vừa mới ra lò hơn, chỉ có co rúm người lại một cách máy móc.
Bà A Hương sợ xảy ra án mạng ở chỗ này, vừa định hô dừng nhưng không ngờ cách đó không xa lại có hai cảnh sát mặc quân trang chạy tới. Bọ câm dùi cui điện trong tay, miệng thổi còi, ra hiệu cho đám người không được phép đánh nữa.
Đám người anh Đại Sơn lập tức buông tay rồi ngoan ngoãn đứng ở một bên, cảnh sát mặc quân trang dạt đám người ra, đỡ Châu Khải Minh nằm trên đất dậy, lại liếc mắt nhìn mấy người ra tay: "Các anh hành hung ngay trên phố, mau theo tôi vê đồn cảnh sát."
Anh Đại Sơn đang nhai kẹo cao su, khoanh tay trước ngực, bộ dáng đã quá quen với trường hợp này rồi: "Sir này, cái gì mà hành hung ngay trên phố chứ? Chúng tôi cũng có đánh anh ta đâu, vừa rồi chúng tôi chỉ làm chuyện tốt, đỡ anh ta dậy mà thôi, không tin thì anh cứ hỏi anh ta mà xem?"
Viên cảnh sát mặc quân trang quan sát Châu Khải Minh: "Anh ta nói là thật sao?”
Châu Khải Minh hé miệng định nói gì đó nhưng Tô Niệm Tinh đã xắn tay áo, nói với viên cảnh sát mặc quân trang: "Thưa sir, là anh ta xông tới đánh tôi trước, thím đây cũng vì giúp tôi nên mới bị anh ta đánh, mấy hàng xóm láng giềng này đều có thể làm chứng cho chúng tôi."
Bà thím bán khoai lang lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, là anh ta đánh Tiểu Tinh trước đấy, tôi qua đó tính can nhưng anh ta không chỉ không nghe mà còn đá tôi một cái, bây giờ hông tôi vẫn còn đau đây này."
Hai người này quả thật rất thảm, vừa rồi viên cảnh sát mặc quân trang còn tưởng ba người này đều cùng bị mấy tên giang hồ này đánh, nhưng không ngờ vậy mà người đàn ông này lại ra tay trước, anh ta lập tức cảnh giác hẳn lên, nhìn chằm chằm vào Châu Khải Minh: "Bọn họ nói là sự thật sao?"
Châu Khải Minh bị kẹp giữa hai viên cảnh sát mặc quân trang ngẩng đầu nhìn đám giang hồ kia, người nào cũng cao lớn to xác, vừa nhìn đã biết không dễ chọc rồi, nếu anh ta nói thật với a sir thì phỏng chừng bọn họ sẽ bị tống vào tù ngay nhưng bản thân anh ta cũng sẽ vào đó ngồi nốt, đến khi lại bị bọn họ đánh tiếp, vì thế anh ta vội bảo: "Đây là hiểu lâm."
Anh ta chỉ vào mặt mình: "Nhưng bọn họ cũng đã đánh tôi rồi."
Đương nhiên ẩu đả là không đúng nhưng ba người này không gãy tay không gãy chân, cũng không đến mức độ thương nhẹ gì, đôi bên nhận sai thì cũng không cần phải vào tù ngồi.
Hiển nhiên Tô Niệm Tinh không có khả năng để mấy người anh Đại Sơn vào đó được rồi, chí ít thì cũng không thể vì ra mặt thay cô mà đi ngồi bóc lịch được, cho nên cô vội bảo: "Đúng đúng đúng, chúng tôi có chút hiểu lầm, đã hòa giải rồi."
Viên cảnh sát mặc quân trang thấy đôi bên đều không muốn truy cứu nên chỉ dạy dỗ vài câu rồi thả người đi.
Châu Khải Minh thậm chí còn không cần vơ chiếc kính vỡ mà vừa lăn vừa bò chạy mất.
Anh Đại Sơn thấy Tô Niệm Tinh thả cho đối phương chạy, lưỡi đẩy vào má trong, hừ một tiếng với vẻ khinh thường: "Anh ta bắt nạt cô mà cô còn thả cho anh ta chạy? Cô đúng là lương thiện quá rồi."
Lương thiện này còn phải thêm dấu ngoặc kép vào, Tô Niệm Tinh có hơi cạn lời, ngược lại cô cũng muốn truy cứu lắm chứ nhưng mấy người này ra mặt cho cô mà đánh người ta nặng như thế, cũng không thể hại bọn họ bị tống giam được chứ? Cho nên chỉ có thể thả người đi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận