Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 230: Có Người Trong Tủ Quần Áo

Chương 230: Có Người Trong Tủ Quần ÁoChương 230: Có Người Trong Tủ Quần Áo
Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ mặt cạn lời, cô phát hiện ra có khả năng gần đây áp lực của cô gái trẻ quá lớn nên chỉ số thông minh đã rớt xuống thảm hại rồi. Chó biết mở cửa vậy đóng cửa không phải càng đơn giản hơn hay sao?
Đẩy một cái là đóng luôn rồi mà.
Còn nữa, bây giờ là lúc để khen chó hay sao?
Cô gái trẻ vuốt vẻ con chó một lúc sau đó mới chợt phản ứng lại: "Vậy đồ của tôi đi đâu cả rồi?"
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Chó nhớ chủ cũ đó mà, muốn cầm quà về lấy lòng chủ cũ, nhưng Hương Giang đến đâu cũng là đường cả, nó đi mấy con phố đã vòng vèo đến váng cả đầu nên đồ cũng bị nó ném ở giữa đường luôn rồi."
Cô gái trẻ vừa tức vừa buồn cười, rất muốn đánh một trận nhưng khi đối diện với đôi mắt đen to tròn đó của con chó, cô ta lại không nỡ, cuối cùng, chỉ có thể giật nhẹ lông của nó một cái: "Bỏ đi, nuôi con chó này đúng là mệt lòng, tôi phải trả lại cho chị mới được, nuôi thêm vài ngày nữa chắc nhà tôi đều bị nó khoắng sạch đi mất."
Cô gái trẻ trả tiền xem quẻ và cảm ơn Tô Niệm Tinh, vừa định rời đi thì lại nghe Tô Niệm Tinh giành trước một bước lên tiếng: "Liệu cô có từng nghĩ đến một khả năng chưa?"
Cô gái trẻ nhìn vê phía cô với vẻ nghi ngờ: "Gì cơ?"
Nếu cô ta đã không bị bệnh mà chỉ là mấy trò vặt vãnh do con chó làm ra, vậy phỏng chừng đồ bị mất cũng không thể tìm về được, cô ta chỉ có thể trả con chó lại cho chị mình chứ còn có thể có khả năng gì được nữa? "Trong suốt khoảng thời gian dài như vậy con chó của cô đi lạc, cửa nhà cô vẫn luôn để mở đấy." Đột nhiên Tô Niệm Tinh trở nên nghiêm túc hẳn.
Con chó có thể đóng cửa từ bên trong nhưng bọn họ cũng sẽ không đóng của từ bên ngoài, còn nữa, sau khi đóng cửa, làm sao nó còn có thể vào được cửa nhà nữa?
Chó có thông minh đến đâu cũng sẽ không biết dùng chìa khóa để mở cửa đi.
Các thực khách khác đồng loạt hít ngược một ngụm khí lạnh, cả người đều nổi hết da gà da vịt lên.
Cô gái trẻ bị câu hỏi của cô làm cho kinh hãi, có một loại cảm giác rợn hết cả tóc gáy.
Đúng vậy, sáng hôm nào cô ta tỉnh lại, con chó cũng đều nằm ngoan ngoãn ở huyền quan, cửa phòng cũng được khóa chết rồi, nhưng vừa nghĩ đến cửa nhà mình mở toang hoang giữa đêm giữa mấy tiếng đồng hồ lận là cô ta thật sự không dám nghĩ sâu hơn nữa?
Tô Niệm Tinh không muốn dọa sợ cô ta nhưng lại không thể không nhắc nhở: "Bây giờ có một người đang trốn trong nhà cô, ngay trong tủ quần áo."
Cô gái trẻ sợ đến mức trái tim suýt chút nữa thì nhảy bay ra khỏi lồng ngực: "Anh ta trốn trong nhà tôi làm gì?"
Cô ta đã hơi hoảng rồi, vội vàng móc con điện thoại di động từ trong túi ra và bấm số máy của cảnh sát, nói địa chỉ gia đình của mình, sau khi xác nhận cảnh sát sẽ lập tức tới cửa ngay, cuối cùng cô ta mới cảm thấy bản thân như sống trở lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Niệm Tinh đã tràn đầy vẻ biết ơn: "Đại sư, là nam hay là nữ vậy?”
"Nữ" Tô Niệm Tinh bổ sung thêm: "Hơn ba mươi tuổi, ban đầu cô ta sống trong nhà lồng bên cạnh nhà cô, vì không thể thuê được nhà nữa nên bị chủ nhà đuổi đi, không còn nhà để về mà lại trông thấy cửa nhà cô để mở, cô ta chỉ muốn trốn trong nhà cô ngủ rồi ăn thức ăn thừa của cô."
Cô gái trẻ ôm ngực, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, tuy rằng là một nữ giới nhưng như vậy cũng rất đáng sợ, có biết không hả?
Những thực khách khác cũng cảm thấy rợn người: "Trời ơi, loại người gì thế nào, sao có thể vào nhà mà không thông qua sự đồng ý của chủ nhà được? Lại còn ở tận mấy ngày nữa chứ."
"Vậy thức ăn không phải do con chó ném đi sao?" Cô gái trẻ bình tĩnh trở lại, sắc mặt dần dần khôi phục lại huyết sắc.
"Là cô ta lấy đấy, còn cả giữa đánh răng nữa, cô không phát hiện ra nhà bếp của mình có dấu vết đã được sử dụng hay sao?"
Cô gái trẻ lắc đầu, bản thân cô ta chính là một người rất cẩu thả, đồ đạc cất ở đâu chỉ vừa mới quay đầu đã quên béng đi mất, bằng không, cũng sẽ không đến mức ngay cả trong nhà có thêm một người mà cũng không biết.
Vừa nghĩ đến chuyện đối phương vẫn còn đang trốn trong nhà mình là cô ta lại đứng ngồi không yên, sau khi tạm biệt Tô Niệm Tinh xong lập tức phóng như bay về nhà.
Có thực khách xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, cũng chạy theo qua đó hóng hớt.
Tô Niệm Tinh cạn lời, mấy hàng xóm này đúng là thích hóng chuyện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận