Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 236: Tra Hỏi

Chương 236: Tra HỏiChương 236: Tra Hỏi
Chuyện Giảo Bà Trân ngoại tình được đồn đi rất xa, Tô Niệm Tinh đã hóng được tận mấy lần rồi, nhưng khi hỏi bên nam là ai thì mọi người đều thành một hỏi ba không biết, có người nói người kia rất cao, có người lại nói là béo.
Tô Niệm Tỉnh có hơi mơ hồ, vì thế hỏi bà A Hương: "Chuyện này là thật sao ạ? Giảo Bà Trân thật sự có nhân tình sao?"
Bà A Hương chần chừ một lúc lâu rồi gật đầu: "Ngày trước bà quả thật đã từng trông thấy cô ta và một người đàn ông khác rất gần gũi, cháu cũng biết mỗi lần bà dọn hàng đều về muộn nhất rồi đấy, cho nên bà cũng thấy được mấy lần rồi, gân đây thì lại không bắt gặp nữa."
Tô Niệm Tinh tặc lưỡi: 'Ăn vụng ngay dưới mí mắt như vậy, gan của cô ta cũng lớn thật đấy. '
Bà A Hương thở dài một tiếng: "Tính cách của Giảo Bà Trân đanh đá, không phải cái tính có thể nén giận được đâu, sau khi vua trà sữa tiết lộ chuyện của cô ta ra, cô ta cứ gặp lần nào là chửi lần đấy, cháu không nhìn thấy cảnh vua trà sữa trốn cô ta vừa rồi đâu. Người đó chính là kẹo mè xửng, dính thì thôi rồi."
Tô Niệm Tinh biết bà ta đang nhắc nhở mình nên gật đầu: "Cháu biết rồi, sau này sẽ cách xa một chút, hai quán chúng ta thật ra cũng được tính là quan hệ cạnh tranh, quả thật không tiện qua lại quá gần."
Bà A Hương gật đầu: "Chính là cái lý này đấy, cháu đi xem náo nhiệt, cô ta còn tưởng cháu đang xem trò cười của cô ta."
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng hô kinh hãi của Giảo Bà Trân. Tô Niệm Tinh ra đến cửa quán ăn, chỉ trông thấy hàng xóm láng giềng lại vây tới tiếp, hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì?
Giảo Bà Trân vừa sốt ruột vừa tức tối: "Không thấy Đại Thành đâu hết, tôi đã hỏi qua các club đêm ở đường Portland rồi nhưng anh ta không tới đó. Các người có biết Đại Thành đã đi đâu không? Quán ăn còn đang trông mong vào anh ta đây này, giờ biết phải làm sao đây hả giời!"
Cô ta gấp đến giậm chân, hàng xóm anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại hỏi nhau có trông thấy Đại Thành không.
Có hàng xóm tới khá muộn mới chỉ vào con ngõ bên cạnh: "Tối qua đúng là có trông thấy Đại Thành tông cửa đi ra ngoài rồi vòng vào ngõ đó, nhưng tôi không đi theo, có lẽ anh ta đã về nhà rồi chăng?"
Giảo Bà Trân lắc đầu: "Không có! Tôi mới từ nhà qua bên này mài"
Mọi người lại nháo nhào suy đoán tung tích của Đại Thành. Làm hàng xóm mười mấy năm rồi, mọi người cũng coi như hiểu chút về tình hình của đối phương.
Thành đầu to không có người thân nào ở Vịnh Đồng La cả, cả ngày anh ta chỉ rúc sau bếp nên cũng không có bạn bè nốt.
Có người hỏi: "Có lẽ đã theo người phụ nữ khác về nhà rồi chăng? Không phải giữa phố lớn có gái gọi hay sao?"
Người đó đang ám chỉ gái đứng đường, ở Hương Giang này không phạm pháp.
Giảo Bà Trân tức muốn chửi người: "Đợi anh ta về, tôi nhất định sẽ cho anh ta biết mặt!"
Mọi người lại một lần nữa tản ra. Không có Thành đầu to nấu ăn nên Giảo Bà Trân đành treo biển tạm ngừng kinh doanh lên cửa, rồi một mình ngồi ở cửa quán đợi người.
Cô ta đợi rồi lại đợi, đợi từ sáng sớm cho đến tận khi màn đêm buông xuống mà vẫn không có tung tích của Thành đầu to.
Lúc này, mọi người mới cảm thấy sự việc không đúng: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rôi không?"
"Thành đầu to không có cái tính khiến người phải lo lắng đó đâu."
Bình thường Thành đầu to đều mở quán và đóng quán đúng giờ, chưa bao giờ từng muộn quá giờ nghỉ, giờ anh ta biến mất nguyên một ngày rõ ràng là không bình thường.
Vừa hay có viên cảnh sát mặc quân trang đi ngang qua, hàng xóm trực tiếp gọi người tới rồi nói với đối phương về chuyện Thành đầu to mất tích.
Viên cảnh sát mặc quân trang làm xong ghi chép, rất nhanh, người của tổ trọng án B đã qua đây điều tra.
Liên tiếp tìm hết ba ngày mà vẫn không thấy tung tích của Thành đầu to đâu.
Hàng xóm nói chuyện với nhau: "Chắc chắn Thành đầu to đã xảy ra chuyện rồi, không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích được, không phải anh ta bị người bắt cóc rồi đấy chứ?"
"Ai lại đi bắt cóc anh ta? Anh ta cũng có phải cậu ấm nhà giàu đâu?"
Lúc này, có một hàng xóm đầu trọc chuyên bán đồng hồ, mọi người tặng cho biệt danh là "đồng hồ phát sáng" mới ác ý suy đoán: "Liệu có khả năng bị người giết rồi không?"
Mọi người dựng hết cả tóc gáy, da gà da vịt nổi cả lên, đám đông tách cứ đối phương nói lung tung: “Anh đừng nguyền rủa Thành đầu to, anh ta là một người tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận