Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1036: Có Cần Phải Làm Quá Lên Như Vậy Không

Chương 1036: Có Cần Phải Làm Quá Lên Như Vậy KhôngChương 1036: Có Cần Phải Làm Quá Lên Như Vậy Không
Tô Niệm Tinh cười khà khà, cô kéo cái chăn lên, tiếng cười dần lọt thỏm trong chiếc trong. ...
"Sao thế? Sao lại trùm chăn?" Khuôn mặt của giám sát Lương xuất hiện trước mặt cô, anh sợ cô hít thở không đủ thông thuận nên kéo cái chăn xuống.
Tô Niệm Tinh giấu ý cười bên khóe môi đi rồi cất gọn lá thư lại: 'Không có gì, em thích lắm."
Giám sát Lương cúi đầu muốn hôn vào môi cô nhưng Tô Niệm Tỉnh lại giơ tay chặn anh lại, đầu ngả ra đằng sau: "Em vẫn chưa rửa mặt mà."
"Vậy mau dậy rửa mặt đi, anh đã nấu xong bữa sáng rồi." Giám sát Lương vuốt ve mái tóc cô, ra hiệu cho cô rời giường.
Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ: "Đau lắm, không dậy nổi."
Giám sát Lương đỏ bừng mặt, anh lấy thuốc ở tủ đầu giường ra: "Vừa rồi anh đã ra hiệu thuốc mua thuốc rồi, để anh bôi giúp em nhé?"
Tô Niệm Tinh vội vàng xua tay: "Em tự làm được!"
Anh gật đầu rồi đi ra ngoài, nhưng chưa được một lúc đã vòng về, trong tay cầm một cái chậu vừa mới mua xong, bên trong có nước, anh bảo cô rửa mặt bằng cái chậu này luôn.
"Có cần phải làm quá lên như vậy không?" Tô Niệm Tinh ngớ người.
"Nếu đau thì đừng xuống giường."
Tô Niệm Tinh rửa mặt xong xuôi, giám sát Lương lại cầm cái cậu ra nhà vệ sinh sau đó lại đẩy một cái bàn dài từ bên ngoài vào trong phòng, cái bàn này rộng ngang giường, có thể đặt ngang trên giường luôn, anh bưng bữa sáng vào rồi lần lượt xếp lên trên: "Ăn đi."
Đại khái thì một mình anh ăn cơm cũng quá nhàm chán nên cũng tự bưng bát của mình vào đây ăn chung một thể.
"Em không yếu ớt đến thế đâu." Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Anh không sợ phòng ngủ bị ám mùi thức ăn sao?"
Trước đây cô cũng đã từng gặp người có bệnh sạch sẽ rồi, họ ghét nhất là ăn cơm ở trong phòng, chắc là anh cũng thế đi?
"Không sao, lát nữa anh mở cửa cho thông gió là được." Giám sát Lương gắp một miếng gan heo cho cô, món này để bổ máu.
Ngoại trừ vậy ra thứ cháo tứ hồng và bánh táo tàu cũng là những món bổ máu.
Tô Niệm Tinh ăn bữa sáng khác hẳn người thường: "Món cháo tứ hồng này ngon lắm đấy."
"Nếu thích thì lần sau anh sẽ nấu lại cho em."
Hai người ăn cơm xong, giám sát Lương mang bát đũa ra ngoài, sau đó mở hết cửa sổ và cửa phòng ra để gió lùa vào cho bay bớt mùi.
Tô Niệm Tinh không muốn ăn cơm xong mà vẫn nằm dài trên giường, như vậy sẽ rất dễ béo nên cô thử bước xuống giường, có điều vẫn còn hơi đau, nhưng đã đỡ hơn trước đó một chút rồi.
Cô trở về phòng mình thay quân áo, giám sát Lương từ bên ngoài đi vào trong, trong tay còn cầm một cái hộp: "Lúc trước đã muốn cho em rồi, nhưng mấy hôm nay bận điều tra vụ án quá nên anh quên mất, vừa rồi đang rửa bát mới chợt nhớ ra, em xem có thích không?” Tô Niệm Tinh nhìn cái hộp to như thế chắc hẳn đựng trang sức, cô mở ra nhìn, quả nhiên là một sợi dây chuyên.
Trên sợi dây chuyền bạch kim mảnh nhỏ khảm một viên kim cương được cắt theo hình trái tim, vừa tinh tế lại vừa khiêm tốn, ba mươi năm sau kiểu dáng này sẽ bán tràn lan ngoài đường phố nhưng bây giờ nó lại đang lưu hành nhất.
Trên gương mặt của Tô Niệm Tinh không kiêm chế được mà hiện ra nụ cười: “Đẹp quái”
Kiểu dáng cơ bản thế này rất dễ phối đồ, sẽ không cướp hết sắc thái của bản thân bộ quân áo.
Cô vừa mới ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của giám sát Lương, lại không tự chủ được mà cong khóe môi lên cười. Anh đi ra đẳng sau cô để giúp cô đeo dây chuyền: "Nếu em không thích miếng ngọc kia thì lát nữa anh sẽ tìm người đan thành vòng tay cho em."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được."
Cô sờ sợi dây truyền trước cổ rồi đi đến trước gương nhìn ngắm, áo sơ mi trắng đúng là tuyệt phối với dây chuyên mà.
Giám sát Lương từ đằng sau ôm cô, anh tỳ cằm lên đỉnh đầu cô rồi hôn lên tóc đối phương một cái, nhìn cô trong gương, anh khen ngợi: "Đẹp lắm!"
Tô Niệm Tinh xoa gò má anh: "Cảm ơn!"
Cô quay người lại ôm cổ anh: "Trước đó tại sao anh lại không chịu động vào em?”
Nếu không phải cô từng dùng bàn tay vàng bói toán cho anh, lại kết hợp với biểu hiện thường ngày của anh thì thật sự cô còn nghi ngờ sức khỏe anh có vấn đề. Vẻ mặt của giám sát Lương chợt trở nên hơi mất tự nhiên, dưới sự kiên trì của Tô Niệm Tinh, anh chỉ đành nói ra nguyên nhân: "Bây giờ em vẫn chưa muốn kết hôn với anh mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận