Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 941: Đợi Tôi Đọc Xong Sẽ Cho Các Anh Câu Trả Lời

Chương 941: Đợi Tôi Đọc Xong Sẽ Cho Các Anh Câu Trả LờiChương 941: Đợi Tôi Đọc Xong Sẽ Cho Các Anh Câu Trả Lời
Chớp mắt cái đã qua hai ngày, Tô Niệm Tinh đã nhận được sách mẫu mà nhà xuất bản gửi tới cho mình.
Cô sờ quyển sách mà thích không rời tay: "Suyt chút nữa thì mình quên mất vụ này luôn."
Sau khi trao đổi với người viết xong, Tô Niệm Tinh sắp xếp các vụ mà mình đã từng xem bói ròi giao cho đối phương, thi thoảng cũng sẽ nhận được điện thoại của đối phương và trả lời câu hỏi của anh ta, rôi sau đấy cũng không còn liên lạc lại nữa, ai mà ngờ được nhanh như vậy đã viết xong rồi chứ.
"Mong cô có thể đọc hết nó trong vòng ba ngày và cho chúng tôi câu trả lời, được không? Nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi muốn nhờ vào danh khí của cuộc thi huyền học lần này để in ấn sách sớm một chút, đến khi chắc chắn có thể bán được với giá rất tốt." Biên tập nhiều lần dặn dò cô.
Tô Niệm Tinh tỏ vẻ không thành vấn đề: "Đợi tôi đọc xong sẽ cho các anh câu trả lời."
Vì thế ngoại trừ xem bói ra thì khoảng thời gian còn lại cô đều ở quán ăn đọc sách, bởi vì là sách mẫu cho nên chỉ có đúng một quyển, cô không có cách nào kêu các hàng xóm giúp mà chỉ có thể tự mình đọc.
Có khả năng là cô trời sinh không thích yên tĩnh, lại càng không thích ngồi im một chỗ cho nên đọc sách thật sự sẽ khiến cô buồn ngủ. Đặc biệt là mấy vụ trong này đều là những vụ mà cô đã từng xem bói, lúc đọc sách không hề có loại cảm giác mới mẻ được cốt truyện dẫn dắt cho nên cô cũng nhanh chóng mất đi hứng thú, ngáp dài ngáp ngắn cả ngày. A Trân qua đây báo cáo công việc với cô, thấy cô dụi mắt mới hỏi: "Chị chủ, cô không thích đọc thì đừng đọc nữa."
"Thế sao mà được." Tô Niệm Tỉnh xốc lại tinh thần, tiếp tục đọc nốt.
Về đến nhà, cô lại rúc trên sô pha đọc sách tiếp.
Giám sát Lương về nhà thấy cô thật sự đã buồn ngủ lắm rồi, đầu gật gù liên tục mới cúi người lấy quyển sách từ trong tay cô ra.
Tô Niệm Tinh đang chợp mắt thì nghe thấy tiếng động, cô giật mình tỉnh lại, dụi mắt hỏi: "Anh về rồi à?"
Giám sát Lương nhìn bìa quyển sách trước mặt, vậy mà lại không có gì hết: "Sao lại ngủ thế?"
Tô Niệm Tinh ngáp một cái: "Đọc sách của mình còn có thể buồn ngủ cho được, thành tích của em không tốt đúng là có nguyên do cả."
Giám sát Lương dở khóc dở cười: "Không muốn đọc thì không đọc nữa, mấy chữ này đều là chữ phồn thể, em ở nội địa toàn học chữ giản thể cho nên đọc cũng rất mệt."
"Thế sao mà được? Đây chính là sách đề tên em đấy, lỡ như bên trong có ngôn từ gây kích động vậy sau này nó sẽ thành lịch sử đen tối của em mất, hơn nữa em còn biến thành người gánh tội. Thế này tuyệt đối không được.
Còn cả mấy câu tam quan bất chính cũng không được. Em nhất định phải đọc cẩn thận hết quyển." Bây giờ Tô Niệm Tinh cũng được tính là người nổi tiếng rồi. Tuy rằng hiện giờ cô vẫn chưa nổi ở nội địa nhưng đợi nội địa bắt đầu phát triển rồi chắc chắn sẽ cởi mở hơn.
Cô tuyệt đối không thể bị người tóm được nhược điểm!
Còn nữa, chỉ vì mình lười biếng mà bị ghép tội oan uổng thì cũng quá thiệt rồi!
Cô nói xong còn dùng tay kéo mí mắt mình lên.
Giám sát Lương nhìn mà cũng thấy đau giùm cô, anh vội vàng ấn tay cô xuống: "Được rồi! Em đừng đọc nữa, về phòng ngủ đi, anh sẽ đọc hộ em."
“Anh đọc á?” Tô Niệm Tinh nhướng mày quan sát anh: “Anh không mệt à?”
"Không sao! Anh đọc xong sẽ đi ngủ sau, vừa vặn anh cũng muốn đọc kỹ năng xem bói của em, nói không chừng cũng có thể dùng vào các vụ án. Mấy câu chuyện mà em xem bói vẫn có rất nhiều vụ mà anh chưa từng nghe qua." Giám sát Lương cầm quyển sách trong tay: "Cũng tiện cho anh tìm hiểu bạn gái, tăng thêm ấn tượng đấy chứ."
Tô Niệm Tinh bị anh chọc cười: "Vậy được thôi."
Nhưng suy cho cùng cô vẫn thấy không yên tâm, vội nhét cái bút nhớ vào trong tay anh: "Nhất định không thể có câu từ kỳ thị nội địa, càng không cho phép bôi nhọ quốc gia và đảng, tam quan bất chính."
Giám sát Lương gật đầu: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ đọc nghiêm túc mà, tuyệt đối sẽ không bỏ sót một câu nào đâu."
Tô Niệm Tinh hôn lên má anh một cái rồi yên tâm về phòng ngủ.
Ánh nắng sớm ấm áp, không khí trong lành, Tô Niệm Tinh vừa mới tỉnh giấc đã cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô mở cửa phòng ngủ ra lại phát hiện giám sát Lương ngày thường vốn nên ở trong nhà bếp nấu cơm lại đang nằm nghiêng ở trên sô pha, một tay cầm sách, một tay cầm bút đặt trước ngực. Cát bút đó trượt đến đầu ngón tay, lơ lửng bên mép sô pha, trông lung lay sắp rụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận