Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 668: Lợi Hại Đấy!

Chương 668: Lợi Hại Đấy!Chương 668: Lợi Hại Đấy!
Vậy lại càng khó lường hơn, truyền thông khen ngợi cô chính là nữ giới thời đại mới, đối diện với yêu cầu không hợp lý của cha đẻ lại dám phản kháng và chạy trốn ngay trong đêm, trên người không có một đồng một cắc nào vẫn dám một mình dũng cảm xông tới Hương Giang, chỉ tốn có một năm đã trở thành thàn toán chấn động Hương Giang, được gọi là nữ giới xuất chúng đương thời.
Mấy tờ báo này dùng từ rất chắt lọc và sáng tỏ, những lời hay ý đẹp được tung ra như không cần tiền. Tô Niệm Tinh đọc được cũng phải cảm thán máy phóng viên này quả nhiên đều là học sinh giỏi, nhiều từ hay như thế ráp vào với nhau nhưng lại không có một từ nào lặp lại.
Lợi hại đấy!
Giám sát Lương nở nụ cười: "Tôi cũng đã đọc báo rồi, đúng là viết cũng không tồi đấy chứ."
Trước đây khi Tô Niệm Tinh đọc báo cũng không thấy xấu hổ, nhưng khi nghe thấy anh cũng đọc báo, cô lập tức thấy mặt mình nóng ran, cảm giác hơi ngại ngùng.
Cô bối rối chọc hai ngón tay vào nhau: "Chắc chắn là Suy Tử Vân đã bỏ tiên ra quảng cáo vê tôi rồi, tôi cũng không lợi hại như anh ta nói đâu."
Ít nhất thì người dám phản kháng và chạy trốn ngay trong đêm kia cũng không phải là cô mà chính là nguyên chủ.
Giám sát Lương khẽ cười, bên tai lại truyền tới tiếng chuông reo: "Tan học rồi."
Tô Niệm Tinh cũng không tiếp tục ngại ngùng nữa mà nhìn mấy học sinh kia với vẻ chờ mong.
Thẳng cho đến khi các học sinh đều đã ra ngoài gần hết rồi mà cô vẫn không thể trông thấy A Vượng đâu.
"Ế? A Vượng đâu rồi?"
Chủ nhiệm lớp đi đến bên cạnh bà A Lan với vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: "Bà A Lan, A Vượng với bạn học đánh nhau, rốt cuộc thì em ấy bị làm sao vậy? Tôi biết cha mẹ em ấy đã qua đời nên tâm trạng không tốt, nhưng em ấy không thể luôn đánh nhau với bạn học như thế được."
Bà A Lan có hơi luống cuống tay chân, chỉ đành hỏi với vẻ lo lắng: "Có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi không? A Vượng sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau với người ta đâu.'
Giám sát Lương và Tô Niệm Tinh đi qua đó: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? A Vượng đánh nhau với ai? Tại sao lại đánh nhau? Cô đã hỏi kỹ chưa?”
Chủ nhiệm lớp nhìn hai người: "Anh chị là?"
Giám sát Lương lấy thẻ công tác ra: "Tôi là chú của A Vượng, tên tôi là Lương An Bác, giám sát cấp cao của đồn cảnh sát Vịnh Đồng La."
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy anh là vẻ mặt chợt nặng nề hẳn đi, nói chuyện cũng bắt đầu ấp a ấp úng: "Là như vậy, trước khi tan học, Kiệt Tử nói hôm qua A Vượng được ăn bánh gato, về trường còn khoe khoang, sau đó còn đánh em ấy"
Chủ nhiệm lớp còn chưa nói xong thì mẹ của A Kiệt đã sốt ruột đi qua đó: "Cái gì cơ? Kiệt Tử nhà tôi bị đánh á! Giáo viên các cô bị làm sao đấy, sao không trông chừng học sinh một chút đi hả? Nếu như con trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tố cáo cô với bên hiệu trưởng!"
Người đàn bà này bô bô cái mồm mắng giáo viên như tát nước, rất rõ ràng giáo viên này là một tay mơ, không quen đối phó với loại phụ huynh không nói lý này, bị phụ huynh mắng vài câu đã lập tức hoảng loạn bối rối.
Tô Niệm Tinh ngắt lời người đàn bà và hỏi giáo viên: "Tụi nhỏ thì sao? Đang ở đâu?"
Chủ nhiệm lớp dẫn bọn họ đi vào lớp học: "Giáo viên dạy toán đang trông các em ấy, tôi dẫn mọi người qua đó."
Một nhóm người đi vào trong văn phòng, trên mặt cả hai đứa trẻ đều có vết thương, A Vượng bị đánh đến bầm dập mặt mũi còn gương mặt mũm mĩm của Kiệt Tử cũng có dấu vết hơi đỏ.
Mẹ của Kiệt Tử trông thấy con trai mình đã lập tức đau lòng gào rú lên.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy tất cả những chuyện này cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi. Bà mẹ này cũng là một phụ huynh xấu tính, bằng không cũng không có khả năng dạy ra được loại tai họa này.
Cô ra hiệu cho giáo viên dạy toán mời hiệu trưởng qua đây.
Chủ nhiệm lớp vừa nghe vậy đã lập tức sốt ruột: "Chỉ là chuyện nhỏ như vậy, không cần mời hiệu trưởng tới đâu nhỉ?"
"Cô quản được không?" Tô Niệm Tinh chỉ vào mặt của A Vượng: "Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được vết thương của ai nặng hơn, vậy mà cô còn nói dối không chớp mắt là A Vượng đánh nó. Một chủ nhiệm lớp như cô cũng thiên vị quá rồi đấy, dựa vào cái gì tôi phải để cô xử lý việc này.
Tôi nói cho cô biết, nếu như A Vượng xảy ra chuyện thì tôi sẽ tố cáo cô, tìm truyên thông đăng báo để toàn bộ người dân ở Hương Giang này đều biết đến cô, khiến cô không thể tìm được công việc nữa. cô không thể xử lý công bằng thì cô làm giáo viên làm gì hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận