Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 198: Nhờ Hỗ Trợ

Chương 198: Nhờ Hỗ TrợChương 198: Nhờ Hỗ Trợ
Người già trên sáu mươi lăm tuổi rất dễ sinh bệnh, nếu trong lúc làm việc xảy ra chuyện vậy ông chủ sẽ dính trách nhiệm liên đới.
Nhưng Tô Niệm Tinh cũng không lo lắng về chuyện này. Cho dù bà A Hương có xảy ra chuyện ở trong tiệm của cô hay là xảy ra chuyện ở ngoài đường thì Tô Niệm Tinh thân là một vãn bối duy nhất của bà A Hương cũng không có khả năng khoanh tay ngồi nhìn.
Bà A Hương đỏ mặt: "Nhưng bây giờ nhân viên trong tiệm cũng vừa đủ rồi mà.'
Du Tử vừa mới rời đi kia chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường.
Tuổi tác của bà ta lớn rồi, không thể làm phục vụ bàn được nên chỉ có thể làm đầu bếp. Nhưng tiền lương của đầu bếp lại cao hơn nhân viên phục vụ nhiều.
Tô Niệm Tinh cũng nghĩ đến một điểm này, giá thành đã tăng không ít rồi vậy lợi nhuận của cô chắc chắn cũng có thể giảm đi.
Cô nghĩ đến trước đây bà A Hương từng kiến nghị cô thêm món ăn, vì thế cô nói: “Cháu sẽ thêm một món, được không?”
Đôi mắt của bà A Hương sáng đến kinh người: "Được, thêm món gì?"
Tô Niệm Tinh thật sự không biết phải thêm món gì cả, chủ yếu là đằng sau đã không còn chỗ nữa rồi, ba cái tủ lạnh đều đã chật ních, nếu còn thêm món vào vậy nguyên liệu nấu ăn mới kia sẽ không thể dùng tủ lạnh được.
Bà A Hương lập tức nghĩ ra một sáng kiến: "Hay là cá viên chiên đi? Mua cá viên chiên từ chỗ chú Phúc với thím Phúc. Sạp hàng của bọn họ không tiện thêm chảo dầu nhưng ở quán chúng ta lại không cần phải lo nghĩ đến chuyện ấy, còn có thể xào mì, bà rất giỏi xào mì."
Tô Niệm Tinh cảm thấy chỉ thêm hai cái bếp thôi cũng được, không chiếm dụng không gian cho lắm nên gật đầu đồng ý: "Cá viên thì thôi bỏ đi, cháu không tiện giành việc làm ăn của chú Phúc với thím Phúc. Chúng ta có thể làm cơm rang và mì xào.”
Nhưng suy cho cùng vẫn không yên tâm về tuổi tác của bà ta cho lắm: "Nếu như bà không gắng được thì tuyệt đối đừng miễn cưỡng nhé."
Bà A Hương vỗ ngực với vẻ vô cùng tự tin: "Yên tâm đi, cơ thể bà khỏe lắm, trước đây lúc khám bệnh từ thiện bà còn có thể làm kiểm tra sức khỏe tổng quát được nữa mà, không mắc tam cao đâu."
[Tam cao: Huyết áp cao, đường huyết cao, máu nhiễm mỡ cao. ]
Tô Niệm Tinh thấy bà ta đắc ý khoe khoang giống như một đứa trẻ cũng phì cười một tiếng.
Ngay đúng lúc này, bên ngoài có mấy vị khách đi vào đây, hai người theo bản năng nhìn qua, vừa trông thấy người tới, trong lòng bà A Hương đã run lên: "Không phải lại tới tìm cháu xem bói cho người chết nữa đấy chứ?"
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Cũng chưa chắc đâu, mấy hôm trước bọn họ còn tới tiệm mình ăn nữa mà.....
Tô Niệm Tinh đi đến trước quầy thu ngân chào hỏi bọn họ: "Các anh chọn món gì?"
Trương Chính Bác xoa mũi với vẻ xấu hổ: "Có thể nói chuyện một lúc được không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, xem ra bọn họ tới đây tìm cô là có công chuyện thật? Cô gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài nói chuyện và đi đến bên cạnh A Hương, đưa một ít tiền cho bà ta: "Bà đi mua hai cái bếp với chảo rang về trước đi ạ, cháu ra ngoài một tí rồi về."
Bà A Hương có hơi lo lắng, không phải cô lại muốn xem bói cho người chết nữa đấy chứ?
Tô Niệm Tinh nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta cũng đoán ra được bà ta đang lo lắng chuyện gì, bèn vỗ lên bả vai bà ta an ủi: "Không sao, Trương Câu Lâm cũng xem bói cho người ta và ông ấy vẫn sống rất yên bình đấy thôi, cháu chắc chắn cũng được."
Bà A Hương lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trên đời này có thể có mấy Trương Câu Lâm được chứ.
Trước đây bà ta kể cho cô nghe về Trương Câu Lâm là muốn cô tỏ ra thần bí một chút trong quá trình xem bói, nhưng không ngờ ngày nào đứa trẻ này cũng lôi Trương Câu Lâm ra làm tấm gương, hình như còn có chút uốn nắn quá tay nữa.
Trong một con ngõ nhỏ trên phố, Trương Chính Bác móc một bao lì xì đỏ ra đưa cho Tô Niệm Tinh: "Đây là phần thưởng công dân tốt, trước đó đã xin giúp cô được đấy, vì không thể chắc chắn có thể xin được hay không cho nên không nói trước với cô."
Thường thì đối với công dân có sự hỗ trợ quan trọng đối với vụ án có thể xin phần thưởng này nhưng danh sách có hạn, không phải cứ xin là có thể nhận được hết.
Tô Niệm Tinh nhận lấy bao lì xì và nói cảm ơn, chỉ là trong lòng có hơi nghỉ ngờ, cô cầm được phần thưởng công dân tốt là chuyện tốt, nhưng bọn họ có nhất thiết phải tránh cả bà A Hương không? Cô quan sát hai người trước mặt này với ánh mắt nghi ngờ.
Đại Lâm tránh tâm nhìn của cô, còn Trương Chính Bác thì lại bị cô nhìn đến nổi hết da gà, lúng túng gãi đầu. Anh ta nhìn ra bên ngoài con ngõ nhỏ rồi ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: 'Là như vậy, chúng tôi muốn nhờ cô giúp một việc nhưng lại không thể cho lãnh đạo biết, cô hiểu ý của tôi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận