Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 377: Rốt Cuộc Bao Lâu Các Cô Mới Có Thể Ra Quân Đây Hả

Chương 377: Rốt Cuộc Bao Lâu Các Cô Mới Có Thể Ra Quân Đây HảChương 377: Rốt Cuộc Bao Lâu Các Cô Mới Có Thể Ra Quân Đây Hả
Còn đường Temple cách xa như thế, trừ phi có phi cơ cá nhân, bằng không rất khó tới được trong vòng mười phút.
Có hàng xóm đề nghị: "Gọi điện thoại cho đồn cảnh sát đường Temple đi?"
Ông ta vừa nói xong đã có người sửa lại lỗi sai của ông ta ngay: "Đường Temple là một con đường, đồn cảnh sát ở đâu ra, chắc hẳn nên gọi cho đồn cảnh sát Du Ma Địa mới đúng."
Trong quán có điện thoại, có một hàng xóm rất tỉ mỉ, ông ta thích sắp xếp thu thập các tờ báo, nghe vậy lập tức trở về cửa hàng của mình lục tìm số điện thoại của đồn cảnh sát Du Ma Địa rồi gọi điện qua đó, người nối máy ở bên kia kêu ông ta cung cấp thông tin cụ thể.
"Cô hỏi tôi tại sao biết có người sẽ bị xe đụng chết ấy hả? Là Tô Niệm Tinh nói đó, Tô thần toán ấy, cô chưa từng nghe nói tới bao giờ à? Vị thần toán nổi tiếng nhất ở Vịnh Đồng La từng lên báo rất nhiều lần rồi ấy?"
"Tôi cố tình lừa cô á?" Vị hàng xóm kia lập tức phun một tràng chửi tục ra: "Cô hỏi tôi là cố tình giết người hay là tai nạn giao thông? Tôi nào có biết đâu."
Một vị hàng xóm khác thấy tính cách của ông ta kém bèn vội vàng giành lấy ống nghe, lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc bao lâu các cô mới có thể ra quân đây hả?"
"Cái gì? Mất tận mười lăm phút á? Đợi cảnh sát các cô đến nơi thi cụ đi chân lạnh toát rồi!" Hàng xóm này cũng vô cùng giận dữ cúp luôn điện thoại. Thật ra mười lăm phút không tính là muộn vì dù sao thông tín viên cũng phải đợi bên trên phê duyệt rồi thông báo xuống từng tầng, cộng thêm cảnh sát giao thông chạy tới nơi, mấy việc này đều cần có thời gian hết.
Kaylor gấp đến mức quay vòng vòng, cảnh sát ra quân quá chậm, bọn họ phải làm thế nào bây giờ?
Tất cả các hàng xóm đều gấp đến mức vò đầu bứt tai, đây chính là một mạng người đấy, cứ trơ mắt đợi anh ta chết thế này thì mọi người đều không chịu được, bọn họ mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến: "Có thể gọi điện đến đài phát thanh không? Để bọn họ thông báo một tiếng?"
"Có thời gian đó để giải thích không, mà cho dù đối phương có thật sự tin thì cũng không có thời gian chạy qua đó cứ người đâu!" Hàng xóm nọ cảm thấy ý kiến này thật phi lý. Huống chi, các khu náo nhiệt ở Hương Giang không cho phép phát thanh ở bên ngoài, còn nữa, làm sao ông ta có thể xác định được bạn trai của Kaylor đang nghe đài phát thanh cơ chứ?
Hàng xóm ở Vịnh Đồng La thường xuyên ăn cơm ở quán Tô Thần Toán, gần như người nào cũng đã từng tận mắt chứng kiến Tô Niệm Tinh bói toán chuẩn bao nhiêu, bọn họ tin chắc không hề nghi ngờ gì về bản lĩnh xem bói của cô.
Nhưng những người ở nơi khác tới thì lại không như thế, cùng lắm bọn họ chỉ coi cô là nhân vật chính trong câu chuyện chứ sẽ không tín sái cổ vào bản lĩnh của cô, càng không lên tiếng một câu nào vì cô hết, chỉ vội buông công việc trong tay để chạy đi cứu người.
Tô Niệm Tinh đột nhiên hỏi: "Mọi người có người thân nào sống ở đường Temple không?”
Có một hàng xóm giơ tay: "Tôi có một người thân nhưng anh ta sống ở đằng sau đường Temple cơ, tôi không chắc chắn trong vòng mười phút anh ta có thể chạy được tới đó."
Anh ta cầm điện thoại lên định gọi cho người thân kia thì Tô Niệm Tinh bất chợt nhớ đến giám sát Lương, mấy viên cảnh sát kia không tin vào lời nói của thầy bói nhưng bọn họ nhất định sẽ tin lời đồng nghiệp, cô lập tức ấn vào ống nghe: "Để tôi."
Cô vội vàng bấm số điện thoại văn phòng của giám sát Lương.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, giám sát Lương nghe xong nội dung cuộc gọi của cô bèn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Được! Tôi sẽ lập tức đi làm ngay.
Cúp điện thoại xong, mọi người đều đợi chờ, mồ hôi mướt trên trán, Kaylor siết chặt hai nắm tay, môi mím chặt lại với nhau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ như muốn nứt ra.
Cherry ôm chặt vai cô ta, khích lệ cô ta: "Nhất định sẽ không sao đâu."
Nhưng Kaylor hoàn toàn không cảm giác được, cả người đều đăng căng thẳng vô cùng.
Mười phút ngày quả thật như sống một ngày bằng một năm vậy, các hàng xóm thảo luận với nhau: "Rốt cuộc thì anh ta đã chụp được tin tức lớn gì vậy chứ? Vậy mà đối phương lại muốn đâm chết anh ta?"
"Liệu có phải là bọn buôn người vận chuyển phụ nữ từ nội địa sang đây không nhỉ?" Có hàng xóm căn cứ vào quẻ tượng ngày trước mà bắt đầu suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận