Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 492: Tại Sao Chị Cứ Bám Theo Em Vậy

Chương 492: Tại Sao Chị Cứ Bám Theo Em VậyChương 492: Tại Sao Chị Cứ Bám Theo Em Vậy
Cô nhìn xung quanh, thấy trong tiệm có rất nhiều thực khách đang ngồi ăn: "Quán mà em giới thiệu chắc chắn rất ngon, một mình chị ăn thì nhàm chán quá nên em ăn với chị đi, chị nhìn em ăn sẽ thấy càng thèm ăn hơn."
Đứa trẻ lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Sao chị lại lắm chuyện như vậy nhỉ!" Tuy miệng thì oán trách nhưng cậu ta vẫn chọn một suất cơm niêu ếch và lươn trắng.
Tô Niệm Tinh nhìn thực đơn.
Ếch? Không phải là ếch trâu sao?
Hai người tìm vị trí rồi ngồi xuống.
Tô Niệm Tinh rót một cốc nước cho mình rồi lại rót một cốc khác cho đứa trẻ, lúc này mới hỏi cậu ta: "Em biết một quả dưa hấu rơi từ tâng ba mươi ba xuống sẽ có kết cục thế nào không?"
Đứa bé đảo trắng mắt: "Đương nhiên là vỡ bét nhè rồi."
Tô Niệm Tinh nhìn đầu cậu bé: "Thật ra đầu em cũng chẳng cứng hơn quả dưa hấu là bao đâu, nếu rớt từ một nơi cao như vậy xuống thì đầu nát bét là cái chắc."
Sắc mặt của đứa trẻ trắng bệch như tờ giấy, mím chặt môi lại thành đường.
Vị thực khách bên cạnh liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh, cảm thấy tởm đến mức muốn ói.
Tô Niệm Tinh vội nói xin lỗi đối phương.
Thực khách kia thấy cô lớn lên xinh đẹp nên cũng hào phóng bỏ qua cho cô. Chẳng qua, anh ta vẫn liếc mắt quan sát cô thêm vài lần nữa: "Trông cô có hơi quen mắt, có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu đó rồi không?"
Tô Niệm Tinh cười nhạo một tiếng: "Cách bắt chuyện quê quá rồi ông ơi."
Vị thực khách nọ lập tức lúng túng.
Tô Niệm Tinh thì cười trộm, cũng may hôm nay cô không trang điểm nên vị thực khách này không nhận ra cô, bằng không chắc chắn sẽ bị vây quanh.
Cơm niêu sườn heo và lạp sườn được bưng lên, Tô Niệm Tinh nhìn về phía đứa trẻ, đối phương lấy đũa rồi đưa cho cô.
Tô Niệm Tinh nói một tiếng "cảm ơn", lúc này mới động đũa.
Lạp sườn được thái thành hạt lựu và trộn chung với cơm niêu, một miếng vào bụng mà cả khoang miệng đều thơm phức, sườn heo thì tươi non, có hơi dai, dùng rất vừa miệng.
Cô dựng ngón cái với đứa bé: "Ngon đấy!"
Các thực khách ở xung quanh đều đang ăn cơm, đứa bé ngửi thấy mùi cơm thơm mà thèm rỏ dãi, cũng may mà suất cơm của cậu ta cũng nhanh chóng được bưng lên.
Sau khi ăn cơm xong, đứa bé nói với Tô Niệm Tinh: "Em đã ăn cơm với chị rồi đó, giờ chị đi đi."
Nói xong, cậu ta quay người rời đi, Tô Niệm Tinh lại bám theo phía sau cậu ta không rời nửa bước.
Đứa bé đi được vài bước phát hiện ra cô vẫn bám theo mình mới dừng bước chân: "Tại sao chị cứ bám theo em vậy?"
Tô Niệm Tinh đáp với vẻ hiển nhiên: "Chị không đi theo em đâu nhé, chị chỉ muốn nhảy lầu chung với em thôi, chị cũng hết muốn sống rồi." Có thế nào đứa bé cũng không ngờ được chị gái thích ăn uống này lại đòi nhảy lầu tự sát, cậu ta quan sát cô với vẻ nghi ngờ: "Tại sao?"
Tô Niệm Tinh thở ra một hơi nặng nề vô cùng: "Gần đây những chuyện tồi tệ mà chị gặp phải thật sự rất nhiều."
Cô lấy chuyện chú Hưng bị người lừa mua một chiếc đệm điều hòa ấn lên người mình, sau đó lại kéo chuyện anh Minh suýt chút nữa thì bị A Kiều lừa ký một bản hợp đồng hại người lên người mình nốt, tiếp đấy, cô còn ôm luôn câu chuyện An Tử và Phong Tử trong vụ đại trọng án lần trước vào người mình.
Đứa bé nghe cô kể về những trải nghiệm ly kỳ như vậy mà nhìn cô với vẻ ngơ ngác, rất lâu sau mới nói: "Chị đúng là thảm thật đấy."
Đứa trẻ này vẫn còn trẻ lắm, chỉ mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi, hoàn toàn không thể nhìn ra được mấy câu chuyện này của cô có trăm ngàn sơ hở.
Không nói cái khác mà chỉ riêng mục tiêu bị đệm điều hòa lừa đều là người già cả, chứ nào có cô gái trẻ tuổi nào đi mua đệm điều hòa đâu cơ chứ?
Nhưng Tô Niệm Tinh gần như đã lấy ra hết diễn xuất cả đời này của mình rồi, cô còn khóc rất chân thật: "Chị biết cha mẹ đều đang bù đắp cho chị gái nhưng chị cũng muốn đi chơi mà, có điều... bọn họ lại không dẫn chị đi. Từ sau khi chị gái vê nhà, chị cảm thấy mình đã biến thành người dư thừa trong nhà, có phải chỉ có khi chị chết thì bọn họ mới để ý đến chị không?”
Hai người đã đi lên sân thượng rồi, Tô Niệm Tinh ngồi bệt mông xuống rồi dựa lưng vào tường. Đứa trẻ cũng ngồi xuống theo, gấp đến mức trên trán túa đầy mồ hôi: "Thế sao mà được chứ? Cha mẹ chị chỉ cảm thấy chị gái của thị thiệt thòi cho nên mới đối xử tốt với chị ấy thôi, qua một khoảng thời gian nữa chắc chắn họ sẽ đối xử công bằng mà, chị tuyệt đối đừng nghĩ quẩn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận