Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 851: Tôi Là Tô Niệm Tỉnh, Không Phải Thây Bói Rởm

Chương 851: Tôi Là Tô Niệm Tỉnh, Không Phải Thây Bói RởmChương 851: Tôi Là Tô Niệm Tỉnh, Không Phải Thây Bói Rởm
Tô Niệm Tinh kinh ngạc, tuy rằng trước đây danh tiếng của cô từng bị tổn hại vì chuyện của Diệp Thắng Thiên và cha, nhưng đối phương cũng không đến mức phải gọi cô là thầy bói rởm chứ?
Hay là cái cô A Thiện tiểu thư này quá mức nông cạn và hạn hẹp, chưa từng nghe qua tên tuổi của cô?
"A Thiện tiểu thư, tôi là Tô Niệm Tinh, không phải thầy bói rởm!"
Cô cho rằng mình đã từng lên báo rồi thì A Thiện chắc hẳn sẽ tin tưởng cô nhưng không ngờ đối phương lại phì cười: "Tôi biết cô rồi, không phải có bói cho Diệp Thắng Thiên thôi đấy sao, cô nói anh ta đi cướp có thể thuận lợi đắc thủ nhưng không ngờ anh ta lại bị cô hại phải vào tù ngồi bóc lịch? Sao nào, bây giờ cô lại muốn tới lừa lão gia nữa à?"
Tô Niệm Tinh thấy cô ta cái gì cũng biết nên cũng không phí lời thêm nữa mà nhìn về phía Trịnh Ích Dân: "Trịnh tiên sinh, đoán mệnh vốn chính là nghịch thiên cải mệnh, nếu A Thiện tiểu thư đã không tin vậy tôi cũng không cưỡng cầu, xin cáo từ."
Trịnh Ích Dân ra hiệu cho quản gia tiễn cô ra ngoài.
Tô Niệm Tinh nhận được hơn hai mươi vạn đô la Hồng Kông tiền xem bói, cũng không nhiều, thậm chí còn chẳng thể so được với nhóm phú bà kia, nhưng quản gia này cũng bổ sung thêm: "Nếu quẻ tượng ứng nghiệm thì lão gia sẽ tặng một phần quà lớn cho cô."
Tô Niệm Tinh cứ cảm thấy câu này của ông ta có chỗ nào đó quái quái, quẻ tượng của cô ứng nghiệm?
A Thiện tiểu thư xảy ra chuyện hay là lão gia nhà ông ta xảy ra chuyện? Chắc là cái sau đi nhỉ?
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh ngồi trong quán ăn lật xem thông tin vê mặt tiền cửa hàng đã lấy được từ bên môi giới bất động sản. Gần đây cô đang xem cửa hàng.
Cửa hàng ở đoạn đường tốt lại rất ít chuyển nhượng, vì vậy cô dự định mua một mặt tiền cửa hàng mới chứ cũng không tiện để tiền ở đó không dùng đến.
Đúng lúc này thì các hàng xóm ùa vào trong quán, trong tay mỗi người bọn họ cầm một tờ báo, nét mặt sầu lo như thể bị một chuyện nào đó làm khó vậy.
"Phải làm thế nào mới được đây? Lại có thêm một người chết nữa rồi."
Trong lòng Tô Niệm Tinh chợt căng thẳng, cô hỏi mượn chú An tờ báo rồi đọc lướt qua, con ngươi chợt co rút lại: 'Cái này? Nạn nhân lần này không mặc váy đỏ?"
"Đúng vậy." Chú An vỗ đùi một cái, kích động đến mức nói năng lộn xôn: "Trước đó toàn nói là sát thủ váy đỏ cơ mà? Bây giờ không mặc váy đỏ cũng giết nốt, rôi sau này có giết luôn đàn ông không? Phải làm thế nào mới được đây? Cảnh sát làm ăn cái kiểu gì thế không biết? Tại sao mãi vẫn chưa bắt được hung thủ?"
"Nói là liên hợp phá án rồi nhưng đã điều tra suốt nhiều ngày như thế mà đến ngay cả một manh mối cũng không có luôn."
"Đúng đó, hôm nay tôi đã mua tất cả các mặt báo nhưng không tìm được một tờ báo nào đăng tin về hung thủ, tất cả đều chỉ nghe tin vỉa hè hết."
Các hàng xóm thấp thỏm lo âu còn Tô Niệm Tinh thì đang xem tivi, cô chần chừ không biết mình có nên gọi điện cho giám sát Lương hỏi về tiến triển của vụ án không, nhưng nghĩ kỹ lại thì vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra, chắc hẳn anh không tiện tiết lộ nên đành từ bỏ.
Chớp mắt cái lại qua thêm ba ngày nữa, mỗi ngày vẫn có một nạn nhân như cũ, toàn bộ Hương Giang đều rơi vào trong hoảng sợ, các thị dân không dám ra ngoài một mình, cho dù có bất đắc dĩ phải ra ngoài mua đồ thì cũng sẽ gọi bạn bè hoặc là người nhà đi cùng nhau.
Vịnh Đồng La không chỉ là con phố thương mại đứng sau Central mà chợ đêm còn có thể mở đến tận ba, bốn giờ sáng, nhưng bây giờ trông nó lại như một thành phố ma, mới hơn tám giờ mà các thị dân đã thu dọn về nhà rồi.
Tô Niệm Tinh sống một mình, bây giờ cô nhìn thấy ai trông cũng giống phạm nhân hết vậy, buổi sáng đi chạy bộ cũng không dám chạy men theo con phố mà chỉ đến phòng tập gym trong khu nhà ở tập thể dục. Chạy bộ xong, đi tắm, thay quần áo rồi mới đến quán ăn ăn sáng.
Trên đường, cô cũng sẽ đi chung với đám đông chứ không dám đi đường nhỏ, lại càng không vì tiết kiệm thời gian mà xuyên qua các con ngõ nhỏ.
Suốt mấy ngày gần đây, giám sát Lương đều đang tăng ca, Tô Niệm Tinh sợ anh không chịu được nên không kêu anh qua đây nấu bữa sáng cho cô, các cuộc hẹn hò vào buổi tối cũng bị hủy bỏ.
Buổi trưa, cô mang đồ ăn tới cho anh cũng chỉ có thể đứng từ xa liếc mắt nhìn anh, trông thấy khóe miệng anh nổi mụn, quầng thâm dưới mắt dày, cô mới đi tìm anh và đề nghị được xem bói cho nạn nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận