Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 129: Họ Hàng

Chương 129: Họ HàngChương 129: Họ Hàng
Bà A Hương thi thoảng cũng sẽ gỡ chữ cùng cô, còn nói ngày nào cũng lật xem [Thức văn giải tự] khiến công phu văn cổ của bà ta cũng ngày một tăng lên.
Sáng hôm nay công ty có hai khách hàng một nam một nữ, chị Trân đang bận nghe điện thoại nên không có ai tiếp khách. Một nhân viên bưng trà nước này như Tô Niệm Tinh lập tức đặt sách xuống, mời người vào trong khu vực tiếp khách để ngồi, hỏi bọn họ muốn uống gì.
Một nữ giới trong số hai vị khách đại khái khoảng hơn hai mươi tuổi, sau khi ngồi xuống cô ta cười bảo: "Không cần đâu, tôi không phải khách."
Cô ta chỉ vào chị Trân đang nghe điện thoại ở bên ngoài: "Tôi là em họ của chị ấy, cô cứ gọi tôi là Tiểu Nhân là được, tôi tới tìm chị tôi ăn cơm thôi."
Cô ta lại giới thiệu người đàn ông bên cạnh Tô Niệm Tinh: “Đây là bạn trai tôi, Trương Hồng Thắng."
Tô Niệm Tinh hơi ngạc nhiên, người đàn ông có dáng ngồi thẳng tắp, bộ dáng tinh anh xã hội này xét từ mặt tuổi tác trông cũng phải hơn cô gái này mười tuổi, nếu đối phương không đặc biệt giới thiệu thì cô còn tưởng Trương Hồng Thắng là chú của cô ta.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Chị Trân đã giúp tôi rất nhiều, bây giờ chị ấy đang bận, theo lý thì tôi nên chăm sóc người nhà của chị ấy."
Cô rót hai cốc nước nóng cho hai người bọn họ.
Tiểu Nhân vừa cười vừa nhận lấy.
Trương Hồng Thắng trông thấy chỉ là nước nóng lại có hơi bất mãn: "Công †y các cô không có cà phê sao?"
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ: "Công ty không có nhưng chị Trần có, nếu anh muốn thì tôi sẽ pha giúp anh một cốc."
Mỗi ngày nội dung công việc của chị Trân rất nhiều, phía bên Hương Giảng này chịu ảnh hưởng từ Anh quốc nên không có giờ nghỉ trưa, buổi trưa chỉ có một tiếng đồng hồ là thời gian ăn cơm, buồn ngủ thì uống cà phê để bổ sung năng lượng.
Tô Niệm Tinh vô cùng không quen giờ giấc nghỉ ngơi ở bên Hương Giang này, trưa nào cũng nằm bò lên bàn ngủ trưa.
Trương Hồng Thắng liếc mắt nhìn cô với vẻ thận trọng, gật đầu: "Cảm ơn."
Thái độ này trông thế nào cũng thấy có hơi kênh kiệu, Tô Niệm Tinh đè nén cảm giác khác thường trong lòng mà đi vào phòng trà nước giúp xay cà phê.
Máy pha cà phê này do Cao tổng mua, nghe chị Trần nói thì trước đây lúc mà công ty còn phát triển có miễn phí cung cấp cà phê, nhưng từ sau khi công xưởng đóng cửa, nhân viên liên tục từ chức, để tiết kiệm chỉ phí, công ty không còn cung cấp cà phê nữa.
Tô Niệm Tinh xay cà phê xong bưng lên, đặt sữa và đường ở một bên để khách hàng tự dựa theo sở thích của mình mà làm.
Cô bưng cà phê lên cho Trương Hồng Thắng, ra hiệu sữa và đường là tự mình thêm vào.
Trương Hồng Thắng sờ cách thành cốc cà phê hơi nóng mới nói với Tiểu Nhân: "Mỗi ngày anh đều phải uống cà phê, em cũng có thể thử, một cốc cũng chỉ tám đô la Hồng Kông, không đắt."
Tiểu Nhân nhếch khóe miệng lên cười: "Được, vậy sau này anh mua cho em nhé."
Vẻ mặt của Trương Hồng Thắng lộ thêm vài phần do dự: "Con gái cũng phải tự mình kiếm tiền."
Anh ta nhấp nhẹ một hớp, suýt chút nữa thì phun ra: "Sao cà phê này lại đắng như thế?"
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ: "Nếu đắng thì anh có thể thêm đường mà?"
Trương Hồng Thắng nhận lấy với vẻ không tình nguyện, liên tiếp thêm ba viên đường vuông vào, nhưng vẫn đắng đến không thể nào nuốt nổi như cũ.
Anh ta đặt xuống, nói kháy: "Cà phê này vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiên rồi."
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không biết nên trả lời thế nào. Thu nhập của chị Trần có hạn, hiển nhiên không thể mua được loại cà phê cao cấp, nhưng đối phương hạ thấp chị họ của bên nữ như vậy thật sự hay ho lắm sao?
Cô vô lực oán trách thầm, cũng không có hứng thú để ý đến đối phương thêm nữa mà quay đầu trở về bàn làm việc của mình.
Trương Hồng Thắng bị đối xử lạnh nhạt hình như không được vui cho lắm, vẫn luôn thì thầm to nhỏ với Tiểu Nhân.
Tô Niệm Tinh cố gắng bỏ qua sự tồn tại của hai người họ nhưng tâm nhìn của bọn họ vẫn luôn vô tình cố ý hướng về phía cô, khiến cô rất khó bình tĩnh.
Cũng may mà chị Trần nhanh chóng kết thúc công việc và dẫn hai người đi, lúc đi ngang qua Tô Niệm Tinh, chị Trần mỉm cười, cảm ơn cô đã tiếp đón khách: “Chúng tôi định đi ăn cơm, cô đi chung luôn không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu, nói không cần. Chị Trần thấy cô không vui lòng nên cũng không kiên trì nữa mà dẫn người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận