Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 424: Vợ Chồng Già

Chương 424: Vợ Chồng GiàChương 424: Vợ Chồng Già
"Đây là bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho bà, thật ra hôm nay tôi có gọi điện cho tụi nhỏ kêu tụi nó đừng qua đây. Ngày sinh nhật này, tôi muốn đón riêng với bà hơn, không có các con mà chỉ có chúng ta thôi." Bác A Cam đẩy vợ lên đẳng trước.
Trên cái bánh sinh nhật viết "Chúc vợ luôn luôn vui vẻ."
Sáu con chữ giản dị và chất phác đến vậy lại khiến bà A Cam che miệng bật khóc.
Đám người Tô Niệm Tinh từ sau bếp đi ra ngoài hát bài ca chúc mừng sinh nhật bà A Cam.
Trong ánh nến lung linh, trên gương mặt già nua đó của bà A Cam vẽ ra một nụ cười mỉm hạnh phúc vô vàn. Bác A Cam mỉm cười nhìn về phía bà ta.
Tô Niệm Tinh tìm được cái máy ảnh của mình trong ngăn kéo quầy thu ngân rồi ấn vào nút chụp.
Thổi nến xong, đám người Tô Niệm Tinh chia nhau cái bánh kem, sau đó thì tản đi.
Hai vợ chồng già trải qua một bữa tối thật khó quên.
Sau khi ăn xong món ngon, bọn họ lại tay nắm tay, tản bộ về nhà giống như ngày thường.
Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, khóe miệng Tô Niệm Tinh không tự chủ được mà nhếch lên, cô chưa bao giờ ngưỡng mộ các cặp tình nhân đương lúc yêu đương nồng nhiệt, cũng sẽ không bị ái tình kinh tâm động phách làm cho ngạc nhiên. Nhưng mỗi lần nhìn thấy các cặp đôi đã bên nhau đến răng long đầu bạc nắm tay tiến vê phía trước như vậy, cho dù bước chân của bọn họ tập tễnh, lúc nhìn nhau ánh mắt cũng không còn nồng nhiệt, thậm chí là bình tĩnh như nước thì cô vẫn cảm thấy đây chính là câu chuyện tình yêu đẹp nhất trên đời này. ...
"Tô thần toán, chào buổi sáng!"
Tối hôm qua Tô Niệm Tinh tan làm rất muộn, sáng sớm ngày ra đã dậy chạy bộ buổi sáng, trên đường cũng gặp được không ít hàng xóm, bọn họ hoặc đi chợ, hoặc đưa các con đi học. Cô chạy được một đoạn đường lại gặp An Tử, cũng chào hỏi anh ta một tiếng.
An Tử liếc mắt nhìn cô với ánh mắt rất lạnh lùng.
Tô Niệm Tinh chẳng hiểu sao mà sau lưng lạnh toát, thầm nghĩ: Không phải vẫn còn ngái ngủ đấy chứ?
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục chạy bộ.
Khi chạy được một đoạn đường và quành lại, lúc băng qua đầu một ngã ba lại trông thấy ở đó có rất nhiều người vây quanh. Cảnh sát giao thông đi qua duy trì trật tự.
Mới đầu, Tô Niệm Tinh cũng không coi là chuyện to tát gì cả, đang định vòng qua tránh nhưng không ngờ người bên trong lại trông thấy cô, gọi một tiếng: "Tô thần toán."
Tô Niệm Tinh quay đầu, xuyên qua đám đông đang chen lấn ở đằng trước mà nhìn thấy người ở bên trong, vậy mà lại là anh Minh và An Tử.
Cô có hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"
Anh Minh xoa cánh tay mỏi nhừ rồi chỉ vào An Tử ở bên cạnh: "Cô đừng hỏi sao thế trước được không, cô nói cho mọi người biết cậu ta tên gì đi?" Toàn bộ người đi đường xung quanh đều nhìn về phía Tô Niệm Tinh, cô bị nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì cả, chỉ theo bản năng trả lời: "An Tử đó, không phải anh ta là nhân viên ở tiệm của anh sao? Sao anh còn hỏi tôi chứ?”
Nghe thấy câu trả lời của cô, người qua đường lại nháo nhào lên thảo luận.
Anh Minh lại sung sướng vì đã tai qua nạn khỏi, sau đó vội vàng nhìn về phía viên cảnh sát giao thông: "Cán bộ, anh xem, tôi thật sự không cố tình khiêu khích mà, cậu ta quả thật rất giống một người mà tôi quen biết."
Anh ta chỉ vào Tô Niệm Tinh: "Cô ấy là hàng xóm ở đường Paterson chúng tôi, cô ấy cũng nhận lầm kia kìa."
Viên cảnh sát giao thông nhìn Tô Niệm Tỉnh rồi lại nhìn anh Minh, sau khi ghi chép lại đúng y nguyên mới nhìn về phía "An Tử”: "Anh ta thật sự chỉ nhận lầm chứ không có ý khiêu khích anh, ngược lại, anh trực tiếp quật ngã người ta làm cánh tay của người ta suýt chút nữa thì trật khớp, hai người các anh tự xin lỗi nhau đi."
"An Tử" nhíu mày quan sát Tô Niệm Tinh, cuối cùng mới gật đầu, xin lỗi anh Minh: "Tôi tưởng anh có mưu đồ xấu xa, là tôi hiểu lầm rồi."
Cuối cùng thì anh Minh cũng được rửa sạch nỗi oan, anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại quan sát "An Tử" thêm vài lần nữa: "Cậu thật sự rất giống nhân viên của tôi, hay là cậu tới quán của tôi gặp cậu ta đi, nói không chừng các cậu lại có quan hệ huyết thống."
"An Tử" lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Sau khi hai bên ký tên xong, anh Minh xoa cánh tay và cùng Tô Niệm Tinh trở về, miệng vẫn còn oán trách: "Đau quá đi mất! Một đòn vừa rồi suýt chút nữa thì đi gặp Diêm Vương luôn." Lúc này, Tô Niệm Tinh mới chợt phản ứng lại: "Anh ta với An Tử trông quá giống nhau rồi đó. Vừa rồi lúc tôi chạy ngang qua bên đó cũng chào hỏi anh ta một tiếng nhưng anh ta không để ý đến tôi, tôi còn tưởng hôm nay tâm trạng của anh ta không tốt chứ, không ngờ anh ta lại không phải An Tử”
Bạn cần đăng nhập để bình luận