Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 487: Chân Tường

Chương 487: Chân TườngChương 487: Chân Tường
Mấy vệ sĩ này cũng không biết còn có cả vụ hỏi thăm lại vụ án nữa, vì thế mới gọi điện thoại xin ý của Hứa Trung Cường.
Đối phương nói gì đó trong điện thoại, cuối cùng thì vệ sĩ cũng thả cho hai người vào trong, nhưng vẫn bám rịt theo bọn họ không rời nửa bước.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương vừa đi vào trong biệt thự đã có cảm giác mình chính là miếng thịt nằm trên thớt rồi.
Giám sát Lương đứng ở một bên của phòng khách, kéo dài khoảng cách với Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh thì lại giả bộ quan sát ngôi nhà xa xỉ này với vẻ vô cùng tò mò.
Diện tích phòng khách rất lớn, có sô pha, có cửa kính chạm đất có thể nhìn thấy cửa một cách rất rõ ràng, một bên khác thì có thể nhìn ra bể bơi bên ngoài.
Người giúp việc đi lên trên gọi người, Trương Nhã Lệ được đối phương dìu xuống dưới, cô ta bước đi rất lảo đảo.
Người giúp việc nhìn thấy cảnh sát mà hơi bất mãn: "Cơ thể của phu nhân có bệnh nhẹ, các người có vấn đề gì thì hỏi nhanh đi, đừng có quấy rây phu nhân nghỉ ngơi."
Cô ta đỡ Trương Nhã Lệ ngồi lên sô pha.
Tô Niệm Tinh lại ngồi xuống ở một bên khác của Trương Nhã Lệ với vẻ quan tâm, nắm lấy bàn tay cô ta: "Cô không sao chứ? Sắc mặt của cô nhợt nhạt quá, có phải có chỗ nào đó không thoải mái không?” Trương Nhã Lệ thoạt nhìn thật sự rất yếu ớt cho nên sự quan tâm của Tô Niệm Tinh cũng không phải là bắn tên không đích, nhưng đối phương thở dốc rất nặng nề, không thể há miệng nói chuyện được mà chỉ có thể giơ một bàn tay lên ra hiệu thứ gì đó.
Tô Niệm Tinh hoàn toàn không thể nghe hiểu được thủ ngữ, huống chi Trương Nhã Lệ nói cũng chưa chắc đã là thủ ngữ.
Người giúp việc ấn bàn tay của cô ta xuống rồi đẩy tay của Tô Niệm Tinh ra, không cho cô động vào người Trương Nhã Lệ, đã vậy còn trừng mắt nhìn hai người với vẻ hơi bất mãn: "Không phải đã nói rồi sao? Cơ thể của phu nhân không thoải mái, bác sĩ đã kê thuốc rồi, bà ấy vừa uống thuốc xong thì các người tới đây, tôi chỉ có thể đánh thức bà ấy dậy, các người có câu hỏi gì thì cứ việc hỏi tôi là được?"
Tô Niệm Tinh cười đáp: "Trước đây tôi từng học ít trung y, cứ để tôi bắt mạch cho cô ấy đi? Có lẽ có thể giúp được chăng."
Người giúp việc nhìn cô với vẻ cảnh giác: "Cô từng học trung y? Vậy tại sao cô lại làm cảnh sát?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Trung y không kiếm được tiền đó."
Người giúp việc vẫn còn đang sững sờ thì Tô Niệm Tinh đã giành trước một bước, nắm lấy tay của Trương Nhã Lệ, một tay khác thì bắt mạch của cô 1a.
Người giúp việc thấy phu nhân không mở miệng nên cũng không hất tay Tô Niệm Tinh ra nữa.
Giám sát Lương đúng lúc đưa ra một vài câu hỏi.
Người giúp việc trả lời thay, Trương Nhã Lệ cố gắng muốn mở mắt ra nhưng hình như cô ta đang rất đau, mãi mà không mở mắt ra nổi. Thẳng cho đến nửa tiếng sau, giám sát Lương đã hỏi hết các câu hỏi rồi, lại yêu câu bọn họ giúp ký tên, người giúp việc kêu vệ sĩ ký tên hộ.
Người giúp việc quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh và thấy cô vẫn còn đang bắt mạch, cô ta có hơi mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc cô có được không đấy? Bắt mỗi cái mạch thôi mà lâu như vậy à?”
Tô Niệm Tinh cười ái ngại: "Thật xin lỗi, tôi học nghệ không tinh, hình như là phù mạch."
Người giúp việc thấy bộ dáng chột dạ này của cô cũng đoán ra được là cô không bắt ra được bệnh, nên cũng không truy hỏi thêm nữa.
Hai người đi ra khỏi ngôi nhà sang trọng.
Giám sát Lương không vội hỏi ngay mà lái xe đi được tâm mười mấy mét mới hỏi Tô Niệm Tinh: "Bói thế nào rồi?"
Tô Niệm Tinh nói lại rõ ngọn ngành quẻ tượng của Trương Nhã Lệ: "Bốn năm trước Trương Nhã Lệ gả cho Hứa Trung Cường, sau khi hai người kết hôn, ba năm đầu sống rất bình yên nhưng thẳng cho đến năm ngoái thì cha mẹ của Trương Nhã Lệ mất tích. Cô ta bị Hứa Trung Cường giam cầm sự tự do. Thật ra, Hứa Trung Cường đã nhốt cha mẹ của cô ta lại, hơn nữa còn uy hiếp cô ta rằng nếu báo cảnh sát thì anh ta sẽ giết chết cha mẹ của cô ta."
Chiếc xe .Jeep trượt đến ven đường phát ra một tiếng két rất dài.
Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô: "Cô có thể bói ra được cha mẹ cô ta đang ở đâu không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đương nhiên là có thể rồi, nhưng mà..." Vẻ mặt của cô nặng nề: "Cha mẹ cô ta đã chết rồi, nhưng em trai của cô ta vẫn đang bị giam tại một nơi khác, có khả năng đã không còn giống con người nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận