Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 747: Tôi Lấy Được Tiên Chuộc Sẽ Rời Khỏi Hương Giang

Chương 747: Tôi Lấy Được Tiên Chuộc Sẽ Rời Khỏi Hương GiangChương 747: Tôi Lấy Được Tiên Chuộc Sẽ Rời Khỏi Hương Giang
Người đàn ông lùn tịt đắn đo một lúc: "Anh nói cũng có lý đấy chứ, số điện thoại của em gái anh là bao nhiêu?"
Giám sát Lương thấy anh ta đã mắc bấy lại cố tình không thèm trả lời, còn đúng lúc đưa ra yêu cầu: "Anh mua ít thuốc cầm máu cho tôi đã rồi lấy ít cơm cho tôi ăn. Chứ tôi chết rồi thì một xu tiền anh cũng chẳng lấy được đâu."
Nếu là vài phút trước thì người đàn ông lùn tịt này hoàn toàn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của anh, nhưng bây giờ có tiền chuộc một trăm triệu đô la Hồng Kông bay trước mặt, Diệp Thắng Thiên lại kêu bọn họ đi giết cảnh sát, hơn nữa còn không có tiền, thế thì quá nguy hiểm rồi, còn không bằng một mình anh ta lấy một trăm triệu tiền chuộc chạy về nội địa, Diệp Thắng Thiên cũng không thể tìm được anh ta đâu.
Anh ta quay người về căn phòng mà mình ở để tìm thuốc cầm máu. Đây là thói quen của anh ta, lúc nào cũng mang theo ít bạch dược Vân Nam trên người để đề phòng những lúc cấp bách.
Nhét thuốc cứu mạng của bạch dược Vân Nam vào trong miệng Tô Niệm Tinh xong, anh ta nói: "Đây chính là thuốc hay cứu mạng đấy, trong một bình chỉ có mỗi hai viên thôi, hời cho anh quá rồi."
Anh ta dùng nước muối I ốt để rửa vết thương cho giám sát Lương, sau đó băng bó lại.
Rất nhiều người xem tivi có một hiểu lầm, cho rằng tay đã trúng đạn rồi vẫn có thể tác chiến, nhưng thật ra đây chính là hiểu lầm. Người đã trúng đạn rồi, cho dù không bị thương đến vị trí yếu hại của cơ thể nhưng cảm giác đau đớn dữ dội vẫn sẽ khiến người khó lòng mà chịu được được. Lúc này, đến đứng còn không đứng nổi vậy càng đừng nói đến là nhịn đau, tiếp tục đi tác chiến.
Cho nên người đàn ông lùn tịt không hề lo lắng giám sát Lương sẽ đánh úp mình.
Sau khi băng bó vết thương xong, anh ta nói: "Nói số điện thoại của em gái anh cho tôi, bây giờ tôi sẽ cho người đưa cơm đến."
Giám sát Lương đọc số điện thoại, người đàn ông lùn tịt quay người đi ra ngoài: "Tôi lấy được tiên chuộc sẽ rời khỏi Hương Giang, còn bản thân anh thì phó thác cho trời đi."
Anh ta về phòng lấy vũ khí, đang định mở cửa để đến hàng tạp hóa đầu thôn gọi điện thoại, nhưng còn chưa đợi anh ta kip mở cửa thì bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ.
Anh ta lập tức như lâm đại địch, khẩu súng trong tay lập tức giương lên: "Ai đói"
"Tôi! Đại Đao đây! Buổi chiều tôi phải vào thành phố ứng tuyển làm vệ sĩ rồi, không về đây kịp giao thức ăn cho các anh đâu nên mang qua đây cho các anh trước." Đại Đao lớn tiếng nói một câu.
Người đàn ông lùn tịt một tay cầm súng, một tay mở cửa, thấy xung quanh không có gì bất thường, anh ta mới thò tay tới nhận lấy hộp cơm trong tay Đại Đao nhưng lại bị đối phương kéo ta khỏi căn nhà.
Người đàn ông lùn tịt giơ súng lên định bắn, nhưng còn chưa kịp đợi anh ta nổ súng thì một điểm đỏ đã chiếu vào mặt anh ta, anh ta chợt sững sờ, giữa mi tâm trúng ngay một phát đạn, đầu anh ta lập tức ngửa ra sau, ngã sõng soài trên đất, bởi vì quán tính nên tay bắn một phát súng, nhưng vì anh ta ngã nên hướng bắn bị lệch, trực tiếp bắn thẳng vào cái cây bên cạnh.
Đại Đao chạy được vài bước, thấy đối phương đã ngã, muốn vòng về nhưng lại phát hiện ra vào một giây trước khi người đàn ông lùn tịt ngã xuống đã kịp kéo chốt quả lựu đạn ra.
"Âm!" Một tiếng.
Người đàn ông lùn tịt nổ banh xác, toàn bộ gương mặt không còn lại gì, cánh cửa lớn cũng vì cú nổ này mà sụp đổ.
Các thành viên của tổ trọng án nghe thấy tiếng súng đã ngay lập tức chạy về phía bên này, đội Phi Hổ cũng vội vàng lao vào giúp.
Tô Niệm Tinh và Lương Nhã Tĩnh vì giới hạn thân phận nên không thể lao đến tiền tuyến mà chỉ có thể đi theo phía sau bọn họ.
"Anh ta đã chết rồi! Trúng ngay một phát súng, nhưng anh ta lại rút chốt lưu đạn trong tay nên thi thể nổ tung luôn rồi!" Đại Đao chạy trở về vừa vặn gặp được đám người Trương Chính Bác đang chạy tới: "Chỉ có một tên cướp, những tên khác đều không có ở dây, các anh mau vào cứu người đi."
Trương Chính Bác ra hiệu cho những người khác mau chóng đi theo, bọn họ chạy đến trước căn nhà đã sụp một nửa, hơn nữa nó còn đang có xu thế sụp đổ tiếp, mọi người hợp lực chống cửa lớn lên.
Trước đấy khi Tô Niệm Tinh xem quẻ đã quan sát sơ qua địa hình của căn nhà này rồi, cô chỉ vào một góc đã lún rồi nói: "Anh ấy ở bên này, mau đào bên này đi!"
Đám người Trương Chính Bác lập tức chạy đến bên cạnh cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận