Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 71: Tại Sao Cứ Nhất Định Phải Quyến Rũ Người Đàn Ông Đã Có Vợ Chứ

Chương 71: Tại Sao Cứ Nhất Định Phải Quyến Rũ Người Đàn Ông Đã Có Vợ ChứChương 71: Tại Sao Cứ Nhất Định Phải Quyến Rũ Người Đàn Ông Đã Có Vợ Chứ
Lời này dường như gợi lên những hồi ức không đẹp cho Tưởng Mộng Vân: "Ai biết mấy cô gái trẻ như các cô nghĩ thế nào chứ. Đàn ông trên đời này nhiều như thế, tại sao cứ nhất định phải quyến rũ người đàn ông đã có vợ chứ?"
Tô Niệm Tinh im lặng một lúc, người phụ nữ này coi cô thành tình địch ảo hay gì đây? Thế này làm sao có thể nhịn được chứ, cô nghiêm mặt, tức giận nói: "Tôi không quen biết gì chồng cô cả, tôi chỉ là một người xem bói mà thôi.
Tưởng Mộng Vân quan sát cô rất lâu, xác nhận cô thật sự không có uy hiếp gì đối với mình, lúc này, cảm xúc với dần dần dịu đi, hai tay đan vào nhau, vẫn có hơi khó mà chấp nhận nổi: "Nhưng tại sao anh ấy phải làm như vậy? Tôi đã mang thai rồi, trong bụng còn có con của anh ấy. Gia cảnh nhà chúng tôi cũng không kém, có hai cửa hàng, tiền lương của anh ấy cũng cao, vừa không ham mê cờ bạc vừa không trêu hoa ghẹo nguyệt."
Tô Niệm Tinh biết sự thật rất tàn nhẫn đối với cô ta nhưng cô lại không dám gật đầu bừa với lời mà cô ta đã nói: 'Cô chắc chắn anh ta không trêu hoa ghẹo nguyệt? Theo như tôi được biết thì anh ta vẫn luôn được chào đón ở bệnh viện, đặc biệt là trong bệnh viện của bọn họ còn có một người đẹp, gia cảnh của đối phương rất tốt, chồng cô vẫn luôn thuận theo ý muốn của cô ta."
Tưởng Mộng Vân chậm rãi siết bàn tay đặt trên bàn xem quẻ lại sau đó lại nhanh chóng buông ra: "Nếu anh ấy thật sự thích người khác thì có thể ly hôn với tôi, tại sao còn để tôi mang thai chứ?” Đây là một câu hỏi hay, cũng chính là lý do khiến Tưởng Mộng Vâng không bằng lòng tin tưởng quẻ tượng của Tô Niệm Tinh, cô nhìn đối phương với vẻ thông cảm: "Có phải chồng cô vẫn luôn đóng bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn phải không?"
Tưởng Mộng Vân sững sờ, trừng to mắt: "Đúng rồi, không sai, nhưng anh ấy cũng mua một bản hợp đồng, nếu anh ấy chết thì người được hưởng là tôi.
Tô Niệm Tinh im lặng đối diện tâm nhìn với cô ta, muốn đối phương mắc câu thì làm sao có thể không rải mồi câu cho được.
Tưởng Mộng Vân vẫn không dám tin chồng mình sẽ đối xử với mình như vậy, cô ta bắt đầu viện lý do thay cho chồng: "Sau khi tôi mang thai muốn uống DHA, có lẽ là anh ấy lấy nhầm chăng."
Tô Niệm Tinh ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ như thế, cô nhìn đối phương với vẻ thương hại, lời hay khó khuyên được kẻ muốn chết, cô chỉ là được ông trời ưu ái cho sở hữu bàn tay vàng chứ không phải chân thần, đối với loại yêu vào lú cả não này cô cũng đành chịu bó tay. Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Thứ mà anh ta cho cô uống là thuốc mãn tính, sẽ chỉ khiến tinh thần cô rối loạn chứ không mất mạng. Tối nay anh ta sẽ mang một cốc nước ép hoa quả cho cô, liều lượng thuốc bên trong đó rất lớn, đủ để khiến cô mất mạng. Nếu cô không tin lời tôi thì có thể giấu ít nước trái cây kia, mang đến bệnh viện kiểm tra. Thuốc này hoàn toàn không giống DHA."
DHA được làm từ dầu cá, dùng bao con nhộng trong suốt bọc bên ngoài, bên trong chính là vật chất dạng dầu màu vàng, nhưng thuốc mãn tính lại là viên màu trắng to, nghiền nát rồi bỏ vào trong nước ép hoa quả, đừng nói chồng của Tưởng Mộng Vân là bác sĩ mà cho dù là một người ngoài nghề cũng không có khả năng nhầm lẫn hai thứ này với nhau.
Cô cảm thấy mình đã nói đến một bước này rồi, chắc hẳn Tưởng Mộng Vân sẽ tin mình chăng?
Trên thực tế cũng không phải vậy. Đối phương vẫn không tin, ngược lại còn tức tối hơn, cô ta móc mấy tờ tiên giấy trong túi rồi thuận tay đập lên mặt bàn, sau đó chống tay đứng dậy, trừng mắt nhìn Tô Niệm Tinh, cảnh cáo cô đừng có ăn nói lung tung, hơn nữa còn thề thốt chắc như đỉnh đóng cột: "Tôi tin anh ấy! Anh ấy là cha của con tôi, anh ấy không có khả năng đối xử với tôi như vậy, phụ nữ bên ngoài cho dù có tốt cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể so được với tình cảm nhiều năm của chúng tôi."
Cô ta xoa bụng mình, dường như đang thê sống chết sẽ bảo vệ gia đình mình vậy.
Tô Niệm Tinh nhìn tờ tiền vừa mới đến tay, quay đầu nhìn về phía bóng lưng quyết liệt của người phụ nữ, trong lòng lại rối ren nhiều loại cảm xúc. Sự việc đã bày ra trước mắt rồi, vậy mà người phụ nữ này vẫn không tin, đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận