Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1219: Thế Này Sao Mà Bói?

Chương 1219: Thế Này Sao Mà Bói?Chương 1219: Thế Này Sao Mà Bói?
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: “Đứa bé này không có ông bà hay sao?”
Người phụ nữ này vừa nhìn cái đã biết không phải người bản địa rồi, tiếng Quảng Đông của cô ta nói cứng ngắc y chang Tô Niệm Tinh vậy.
Người phụ nữ hỏi xin ông chủ một bát nước nóng rồi mở hộp cơm mà mình mang ra, bên trong là bột, đổ nước nóng vào rồi khuấy vài cái, sau đó múc một thìa cho đứa bé ăn.
Lúc này, người phụ nữ mới có thời gian rảnh để trả lời câu hỏi của Tô Niệm Tỉnh: "Tôi là một người mẹ đơn thân.”
Tô Niệm Tinh gật đầu, đương nhiên cô có thể nhìn ra được đối phương không có chồng rồi, thậm chí cô còn có thể bói ra được nhiều hơn: "Cô vẫn chưa kết hôn."
Cái thìa trong tay người phụ nữ va vào hộp cơm làm bằng sắt vang lên một tiếng nặng nề. Lúc này đang có tội lưu manh, chưa kết hôn đã sinh con sẽ bị người khác coi thường. Anh mắt của cô ta lảng tránh, vừa định phủ nhận nhưng lại nghe thấy đối phương nói tiếp: "Cô muốn tìm cha của đứa bé không? Tôi có thể bói ra giúp cô đấy."
Người phụ nữ nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ nghi ngờ, bói ra á?
Thế này sao mà bói?
Không trách cô ta không đoán ra được nghề nghiệp của Tô Niệm Tinh bởi vì mấy năm trước đang phá bỏ mê tín phong kiến, đại sư đoán mệnh đã sớm cúp đuôi làm người rồi.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với cô ta rồi đưa danh thiếp của mình cho đối phương: "Không chuẩn không lấy tiền." Người phụ nữ nhận lấy danh thiếp, bên trên là "thần toán Hương Giang."
Cái này... bàn tay cầm danh thiếp của cô ta siết chặt lại, bởi vì quân bách cho nên gương mặt ngăm đen biến thành đỏ ửng: "Nhưng tôi không có tiền."
Đây là một câu nói thật, cô ta không phải người bản địa, còn có một đứa con liên lụy đến mình nên không có cách nào vào xưởng làm việc, tiền bán sốt tỏi kiếm được chỉ đủ cho cô ta và con ăn uống, chứ cũng không dư được bao nhiêu tiền.
Tô Niệm Tinh mỉm cười với cô ta: 'Không sao, trả cho tôi một đồng là được, tôi cảm thấy rất có hứng thú với tướng mặt của cô."
Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp được kiểu tướng mặt có tính khiêu chiến như thế.
Cái khó nhất khi xem tướng mặt không phải là người tốt và người xấu chân chính, mà là người xấu thi thoảng sẽ làm ít việc tốt hoặc là người tốt thi thoảng sẽ làm ít việc xấu.
Người phụ nữ này cũng như vậy. Cô ta không phải người tốt chân chính, lúc còn nhỏ cũng đã từng trộm tôm, cũng từng nói xấu người khác, thậm chí còn từng bị người dụ dỗ làm chuyện sai trái, nhưng lỗi sai của cô ta lại không lớn, có rất nhiều lúc không thể đạt đến tiêu chuẩn lập án.
Thi thoảng cô ta cũng sẽ làm việc tốt, ví dụ như giúp người may quần áo miễn phí, giúp hàng xóm chăm sóc con tạm thời.
Người phụ nữ này vẫn còn trẻ tuổi nhưng trên gương mặt đã có nếp nhăn, nhưng nếp nhăn này ở trong tướng mặt đều có thâm ý cả, khiến Tô Niệm Tinh muốn nghiên cứu sâu hơn.
Người phụ nữ nghe nói chỉ mất một đồng, chút ít tiền này ăn chắt mặc bóp vẫn có thể lấy ra được, cho nên cô ta vội vàng gật đầu: "Được, cô bói giúp tôi với."
Nghe thấy Tô Niệm Tinh biết xem bói, các thực khách khác tò mò tập trung về bên này, vệ sĩ cũng không còn ăn nữa mà đồng loạt vây quanh bên cạnh cô để bảo vệ.
Tô Niệm Tinh hỏi người phụ nữ có muốn đến phòng bao không.
Người phụ nữ không có tiền nên lắc đầu nói không cần.
Tô Niệm Tinh không xem chỉ tay cho cô ta trước mà nhìn chằm chằm vào tướng mặt của người phụ nữ: "Cha mẹ cô có năm đứa con gái, một đứa con trai, cô xếp hàng ba."
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng rồi!"
"Đứa con này không phải được sinh khi cô và người đàn ông kia kết đối tượng, nói một cách chính xác thì cô chưa từng gặp anh ta." Tô Niệm Tinh lại nói.
Người vây xem tò mò hỏi: "Vậy sinh kiểu gì? Lẽ nào là thụ tỉnh ống nghiệm?”
Chỉ có người có kiến thức rộng rãi mới biết thụ tinh ống nghiệm, còn trên thực tế, đến năm 1988. tại nội địa mới xuất hiện đứa trẻ thụ tinh ống nghiệm đầu tiên.
Người phụ nữ quẫn bách: "Không, nhưng cũng gần giống vậy."
Hóa ra là người phụ nữ đã đọc được một tin tức mới "phú hào tuyển người đẻ con" trên báo.
Có một vị phú hào vì vợ cả đã lớn tuổi rồi, không thể sinh nở cho nên mới bỏ ra hai vạn để mời phụ nữ giúp mình đẻ con.
Khi ấy cô ta không có một xu dính túi, nhìn thấy chuyện tốt như cái bánh to từ trên trời rớt xuống như vậy mới đi tham gia.
Rất nhanh, cô ta đã gặp được một người đàn ông, đối phương lấy một bản hợp đồng ra cho cô ta ký tên, cô ta biết chữ nhưng mấy văn kiện pháp luật đó rất khó hiểu, khiến cô ta đọc mà hoàn toàn không hiểu gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận