Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 768: Cô Em? Lên Xe Không

Chương 768: Cô Em? Lên Xe KhôngChương 768: Cô Em? Lên Xe Không
Sáng ngày hôm sau Tô Niệm Tinh đi chạy bộ buổi sáng thì trông thấy trước cổng chợ đối diện với công viên Victoria có rất nhiều sạp hàng rong bày bán ở đó, đều là rau cỏ tươi, gà, vịt, còn có cả bồ câu từ nông thôn vận chuyển đến thành phố.
Kiếp trước, người giúp việc của nhà cô thường xuyên hầm canh bồ câu cho cô ăn, thịt bồ câu mướt mà lại tươi mềm, không có quá nhiều mỡ, thanh đạm mà lại bổ dưỡng, thơm ngon mê người.
Cô đi qua đó hỏi giá.
Nơi này lưu lượng người đông nên không được phép bán hàng, chủ quán vẫn luôn quan sát tình hình xung quanh rồi mới bớt được thời gian ra trả lời cô: 'Mười đô la Hồng Kông nửa cân."
Tô Niệm Tinh chọn hai con bồ câu vừa to vừa béo, chủ quán vừa định trói bồ câu hộ cô và Tô Niệm Tinh cũng đang định trả tiền thì đột nhiên đẳng sau vang lên một tiếp "tuýt', chủ quán vừa định nhận tiên cũng buồn nhận tiền nữa mà vội đạp xe đạp lao vút vút vê phía trước.
Tốc độ của những sạp hàng khác cũng không thua kém gì anh ta, một cảnh gà bay chó sủa diễn ra, lông gà lông vịt bay tứ tung, có cọng lông gà còn bay lên đầu cô, cô giơ tay lên nhặt xuống.
Lúc cô quay đầu đột nhiên nghe thấy người bên cạnh phì cười một tiếng. Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn qua, người đàn ông đang lái xe thể thao ở phía đối diện với con đường đang cười nhạo cô.
Tô Niệm Tinh đảo trắng mắt với anh ta rồi tiếp tục chạy bộ.
"Ây! Cô em? Lên xe không?" Chiếc xe xịn chạy qua, lúc này, Tô Niệm Tinh mới nhận ra người bên trong là ai: "Anh là cậu A Cảnh kia?"
A Cảnh gỡ cặp kính râm xuống rồi nháy mắt với cô: "Đúng rồi, vừa vặn gặp được cô, lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."
Tô Niệm Tinh chỉ vào mình: "Tôi đang chạy bội!"
Nói xong, cô không thèm để ý đến anh ta nữa, đang định tiếp tục chạy về phía trước thì đằng trước truyên tới tiếng chủ hàng bán gà kia hình như đang cãi nhau với người đi đường, cô theo bản năng dừng chân quan sát.
Chủ hàng bán gà kia kéo một vị khách lại kêu đối phương trả tiên, nhưng vị khách lại nói vừa nãy anh ta đã trả rồi.
"Vừa rồi lúc đội vệ sinh an toàn thực phẩm qua đây, tôi vội quá nên bỏ chạy, gà đã đưa cho anh rồi nhưng anh đã trả tiền đâu!" Chủ quán thấy khách không chịu thừa nhận mà gấp đến mức túa mồ hôi đầy trán.
"Ai có thể chứng minh anh chưa nhận tiền hả? Rõ ràng tôi đã trả tiền rồi nhé." Vị khách tin chắc chắn rằng mình đã trả tiền, kêu chủ hàng tìm ra nhân chứng.
Vừa rồi chủ hàng chạy vội quá nên hoàn toàn không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này, hiển nhiên cũng không có cách nào giúp bọn họ phân xử.
Có thị dân nói chủ hàng chắc chắn nhớ nhầm rồi, mua đồ nào có chuyện không trả tiền chứ?
Mà cũng có thị dân nói vị khách kia vẫn chưa trả tiên, chắc chắn muốn giở trò.
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, vị khách muốn kêu cảnh sát quân trang qua đây phân xử nhưng đương nhiên là chủ hàng không chịu rồi, dù sao thì viên cảnh sát mặc quân trang mà qua đây là hàng của ông ta cũng bị tịch thu luôn.
Chủ hàng sống chết kéo chặt tay áo của vị khách, không cho đối phương rời đi.
Tô Niệm Tinh quan sát kỹ càng tướng mặt của hai người này, nhất thời không thể phân rõ được lời ai nói mới là thật.
Sự khác biệt giữa tướng mặt của người bình thường với người đại gian đại ác nằm ở chỗ người bình thường vừa có thể làm việc thiện nhỏ và cũng vừa có thể làm việc ác nhỏ, giống như bức tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, lộn xộn và vô ý, muốn tìm ra được manh mối mấu chốt từ trong đó thật sự còn khó hơn lên trời.
Cô không phân rõ được nên cũng không có cách nào chứng minh bọn họ ai đúng ai sau, đang định rời đi thì lại thấy chủ hàng kia và vị khách quay sang đánh nhau.
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn, cô theo bản năng lùi lại, những thị dân khác cũng vội vàng tránh đi, phòng ngừa bị đánh lây.
Chủ hàng còn rất trẻ tuổi, chỉ mới hơn hai mươi mà thôi, anh ta lớn lên nhỏ bé và gầy yếu. Còn vị khách kia thì lại cao lớn đô con, cả người đầy sức lực, cuối cùng, chủ hàng không phải là đối thủ của vị khách, bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.
Anh ta ném chiếc xe đạp lại rồi quay đầu chen ra khỏi đám đông, Tô Niệm Tinh đứng ở vòng ngoài bị anh ta húc đi như vậy, chiếc găng tay của cô rơi xuống đất, cô theo bản năng cúi người xuống nhặt, lúc ngẩng đầu lên lại trông thấy người đàn ông quành ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận