Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 943: Đây Không Phải Là Cùng Một Câu Hỏi Hay Sao?

Chương 943: Đây Không Phải Là Cùng Một Câu Hỏi Hay Sao?Chương 943: Đây Không Phải Là Cùng Một Câu Hỏi Hay Sao?
"Sắp rồi, nhà xuất bản muốn nhân lúc chương trình huyền học này đang nổi."
Các hàng xóm bắt đầu mong chờ: "Tốt quá rồi."
Chẳng qua, cũng có hàng xóm khá là sốt ruột, kêu chú Minh với chú An đọc to nội dung trong sách, như vậy mọi người cũng sẽ giúp bới lỗi cùng.
Hai người kia đồng ý luôn.
Vì thế các hàng xóm vốn nên xem tivi lại đổi thành đọc sách. Nếu như có thực khách khác lớn tiếng ồn ào nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ tự giác vặn nhỏ âm lượng và dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Thẳng cho đến hơn năm giờ chiều, có một cặp mẹ con tìm tới quán ăn và nói muốn xem bói.
"Tôi muốn bói xem con gái tôi có thể thi đỗ đại học được không?" Rõ ràng người phụ nữ này rất lo lắng về tình hình học tập của con gái.
Tô Niệm Tinh chần chừ: "Con gái bà còn chưa tròn mười tám, tôi không thể xem bói cho vị thành niên."
Nhưng người phụ nữ này có vẻ có tính cách rất ngang ngược, con gái bà ta gân như là bị bà ta kéo vào trong này. Lúc này, cô ta cúi đầu không nói một tiếng nào hết.
Người phụ nữ vẫn chưa chịu từ bỏ: "Vậy cô bói giúp tôi xem khi nào con gái tôi mới có thể thi đỗ đại học?"
Tô Niệm Tinh cạn lời, đây không phải là cùng một câu hỏi hay sao?
Với loại khách hàng cố chấp này, cô không muốn phí nhiều lời với bà ta mà thường sẽ dùng giá tiền cao để dọa bà ta đi: "Bây giờ bà muốn xem quẻ gấp thì phải trả gấp đôi tiền xem quẻ, mất hai vạn một nghìn một trăm bốn mươi hai đồng, bà chắc chắn mình muốn xem chứ?"
Người đàn bà hít ngược một ngụm khí lạnh, hai mắt trừng còn to hơn cả chuông đồng: "Đắt như vậy á? Các người cướp tiên à?"
Vốn dĩ còn tưởng sau khi nghe thấy giá tiền cao như thế người đàn bà sẽ từ bỏ ý định, nhưng ai ngờ sau khi chửi xối xả một phen xong, bà ta vẫn nhịn đau mà nói: "Vậy bói đi, chính miệng cô nói rồi đấy, không chuẩn sẽ hoàn tiên!"
Tô Niệm Tinh thấy người đàn bà không chịu từ bỏ, vì thế đành bảo: "Sở dĩ không xem bói cho vị thành niên là bởi vì tương lai của vị thành niên rất hay thay đổi. Nếu bây giờ cô bé cố gắng học hành thì tương lai rất có khả năng sẽ thi đỗ. Còn nếu bây giờ cô bé từ bỏ bản thân thì rất có khả năng sẽ không thi đỗ."
Người đàn bà chẳng có lòng kiên nhẫn gì cả, bà ta móc một xấp tiền mặt từ trong túi ra: "Được rồi! Tôi trả tiền xem bói cho cô. Tôi chỉ không muốn nó lỡ dở, nếu nó không thi đỗ đại học được thì nhân lúc còn sớm mà đổi con đường khác đi. Thi vào trường cảnh sát cũng được, làm diễn viên cũng được, thậm chí tìm công việc khác cũng được, đỡ phải lãng phí thời gian."
Lúc người đàn bà nói chuyện thì cô gái trẻ không ho he một tiếng nào cả, trông giống một đứa con gái ngoan cúi đầu nhẫn nhục.
Tô Niệm Tinh thấy không khuyên được nên chỉ đành xem bói cho bà ta: "Để tôi thử đi vậy."
Cô ném lục hào kim tiền quẻ trước, quẻ tượng này giống một điềm xấu. Cô lại chuyển sang bói chữ và cũng là như thế, sau đấy lại xem tướng mặt, chỉ thấy nữ cung của cô gái trẻ này đầy đặn, thế này... Cô xem chỉ tay cho cô gái trẻ, nhưng kết quả có được lại khiến cô thật lâu không lấy lại được bình tĩnh.
"Con gái tôi có thể thi đỗ đại học không đây?"
Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh: "Tôi bói ra được một chuyện quan trọng, nó còn quan trọng hơn cả việc thi đỗ đại học, bà có muốn nghe không?"
Người đàn bà sững sờ, không biết còn có chuyện gì quan trọng hơn cả tương lai của con gái nữa, điêu này khiến bà ta không vui: "Tôi kêu cô bói con gái tôi có thể đỗ đại học hay không cơ mà, cô nói mấy cái thứ vớ vẩn này làm gì?"
Có hàng xóm đi qua đó nghe được câu này lập tức dùng giọng điệu của người từng trải khuyên bà ta: "Thường thì những chuyện lớn hơn và quan trọng hơn cả thi đại học là mấy chuyện như sinh mạng ấy bà."
Con ngươi của người đàn bà co rút lại, rõ ràng là không ngờ sẽ thành ra như thế, sau khi nghe được câu này bà ta vội giục Tô Niệm Tinh nói nhanh.
Nhưng lúc này, Tô Niệm Tinh lại nói với bà ta: "Chuyện này không thể nói với người khác, chúng ta qua phòng bao ở quán trà bên cạnh nói đi?"
Người đàn bà thấy cô thần bí như thế, trong lúc nhất thời cũng không phân rõ được chuyện gì mà lại quan trọng như vậy. Lẽ nào con gái bà ta mắc bệnh nan y sao? Hay là chuyện gì đó khác?
Đợi khi ba người đi vào phòng bao của trà lâu, lúc này, Tô Niệm Tinh mới nói thẳng ra: "Con bói ra được con gái bà đã mang thai và được năm tuần rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận