Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1117: Ngồi Tù

Chương 1117: Ngồi TùChương 1117: Ngồi Tù
Cũng có tin đồn trong giới giải trí là khi nào thì Tô Niệm Tinh sẽ được gả vào nhà hào môn.
Lúc gân đến buổi chiều thì Tô Niệm Tinh nhận được điện thoại của giám sát Lương, kêu cô nhớ phải xem tivi.
Cô mở tivi lên xem, hóa ra là trên này đang phát sóng trực tiếp một bản tin đội cảnh sát Hương Giang đã phá được vụ án tráo đổi con lớn nhất trong lịch Sử.
Bệnh viện Thánh Phêrô, trong ba mươi năm bác sĩ Femke nhậm chức và trực ca đêm đã đỡ đẻ cho tổng cộng 2452 đứa bé, trong đó, những đứa bé bị bà ta ác ý tráo đổi có đến 2298 người.
Các hàng xóm ồ lên ngạc nhiên: "Trời đất ơi, chỉ có hơn một trăm đứa trẻ không bị tráo thôi, người này đúng là xấu kinh khủng."
Chú An đã từng là người bị hạn bèn chửi bà ta vô sỉ: "Loại người này đúng là làm ô danh bác sĩ, bà ta không nhắm vào lợi ích mà chỉ đơn giản là muốn làm việc xấu mà thôi."
Thím An cũng chửi theo: "Bệnh viện cũng thật sơ suất, sao có thể sơ ý đến như vậy được cơ chứ, bộ mấy y tá kia không phát hiện ra hay sao?”
Bé gái tráo với bé gái không bị phát hiện thì còn có thể giải thích được, nhưng bé gái tráo thành bé trai mà làm sao lại không có y tá phát hiện ra dị thường được chứ?
Nói đến cùng vẫn là thái độ làm việc của bọn họ có vấn đề, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện không liên quan đến mình cho nên không dây vào ấy mà. Phóng viên tại hiện trường còn phỏng vấn người bị hại, mấy người này tỏ vẻ sẽ liên hợp với nhau để kiện bệnh viện và bác sĩ.
Có luật sư phân tích rằng người bị hại trong vụ việc lần này quá đông, hơn nữa y tá đã làm nhân chứng chỉ điểm, nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ nên rất có khả năng bệnh viện Thánh Phêrô sẽ phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
Tuy nói có nhiều người bị hại như vậy cũng không phải tất cả đều được bệnh viện Thánh Phêrô đỡ đẻ, cho dù chỉ có một phần ba thì một người bị hại đã được bồi thường năm vạn rồi, gần tám trăm người bị hại cũng phải lên đến hơn bốn nghìn vạn đô la Hồng Kông.
Đây chính là mười năm lợi nhuận của bệnh viện, mà trong tài khoản của bệnh viện cũng không có nhiều tiên bồi thường đến vậy.
"Tôi vẫn quan tâm đến việc ả bác sĩ kia sẽ bị trừng phạt như thế nào hơn?"
"Thì ngồi tù mọt gông chứ sao, mấy chục năm hoặc là hơn trăm năm chẳng hạn?"
Chú An không nhịn được mà chửi mắng: "Sao không tử hình quách cho rồi, loại người này xứng đáng bị bắn bỏ, tống bà ta xuống địa ngục mới đúng."
"Năm nay bà ta đã sáu mươi hai tuổi rồi, sống được đến từng này tuổi thì bà ta chết cũng đáng lắm. Nhưng hơn hai nghìn gia đình đã phải dịu sự dày vò lớn như thế chỉ vì hành vi của bà ta, bà ta thật sự không phải con người mà!"
Các hàng xóm chửi xa xả, Tô Niệm Tinh cũng tức giận khủng khiếp, tráo đổi nhiều đứa trẻ như thế mà lại không bị tử hình.
Cuối cùng, phóng viên còn phỏng vấn thêm một vài người nổi tiếng nữa, ví dụ như nhà từ thiện có tiếng tăm Phan Nguyên Lương. Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn dốc hết sức để giúp đỡ cô nhi để tụi trẻ có thể có môi trường thích hợp hơn. Ông ta lập tức lau nước mắt rồi chửi mắng quản lý của bệnh viện không làm tròn trách nhiệm, bác sĩ Femke là một tên ác quỷ mặt người dạ thú.
Chú An cũng phụ họa theo: "Chửi hay lắm, có người giúp đỡ trẻ em mà có người lại hãm hại trẻ em, sự chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ."
Lần này thì chú Minh cũng không đối đầu với ông ta nữa: "Femke thao túng số phận của đám trẻ, tự coi mình thành thượng để."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến Đào Đào, cũng không biết vụ án này đã được điều tra đến đâu rồi.
Đúng lúc này thì Lâm Kiến Quốc đi từ bên ngoài vào, vừa trông thấy anh ta là Tô Niệm Tinh đã vội vàng đi lên hỏi: "Thế nào rồi?"
Trước đấy Lâm Kiến Quốc đã xảy ra xung đột với tài xế và bị giam bốn mươi tám tiếng, lúc này đã được thả ra ngoài.
Anh ta có hơi sốt ruột: "Phan Nguyên Lương đã nộp tiền bảo lãnh cho tay tài xế nên anh ta đã được phóng thích rồi, giám sát Lương nói anh ta không chịu phối hợp, cậu ấy cần phải nghĩ cách khác mới có thể tiến vào lục soát điều tra."
Anh ta gãi đầu: "Nhưng lỡ ông ta chuyển Đào Đào đi mất thì phải làm sao?"
Đây không phải chỗ nói chuyện, Tô Niệm Tinh kêu anh ta đừng lo lắng: "Anh phải tin giám sát Lương, anh ấy nhất định có thể giúp anh cứu con gái của anh ra."
Lâm Kiến Quốc gật đầu sau đó lại cười: "Tôi nghe giám sát Lương nói cô là người nội địa?” Tô Niệm Tinh sững sờ: "Đúng rồi, tôi chưa từng nói với anh sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận