Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 56: Hai Giá

Chương 56: Hai GiáChương 56: Hai Giá
Hai mắt Tô Niệm Tinh nhắm chặt, hai tay buông thống, bộ dáng bất tỉnh nhân sự.
Cường ngốc sợ hết hồn, giống một con ruồi mất đầu vội hỏi xung quanh: "Cô ta làm sao thế?"
Có người sợ hãi đáp một câu: "Cô ấy ngất xỉu rồi!"
Cường ngốc cởi áo trên ra, để lộ nửa người trên trần chuồng, anh ta trừng mắt, quan sát người xung quanh: "Có phải các người đánh không đấy?"
Những người khác nhìn bộ dáng hung thần ác sát này của anh ta cũng sợ hãi xua tay liên tục: "Không liên quan đến chúng tôi, là tự cô ấy ngất xỉu mà."
Bà A Hương cũng làm chứng cho bọn họ: "Không liên quan đến bọn họ đâu, chắc là say nắng rồi."
Cường ngốc lập tức rút bàn tay đang siết đến vang răng rắc của mình về, cúi người vỗ lên mặt Tô Niệm Tinh nhưng đối phương vẫn không có cảm giác như cũ.
Bà A Hương vô cùng sốt ruột: "Cậu bấm nhân trung chứ đừng vả mặt."
Cường ngốc nào có biết nhân trung là cái gì đâu nhưng anh ta cũng không thể để lộ sự thật là mình ngốc được, vì thế nhường vị trí cho bà ta: "Bà làm đi!"
Bà A Hương cũng không rảnh so đo mấy chuyện này, vừa bấm nhân trung vừa gọi tên của Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy đầu óc nhức nhối như thể bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào vậy, đau quá, cô khó khăn mở mắt ra, bên thái dương còn tản ra khí lạnh.
Bà A Hương thấy cô đã tỉnh lại bèn đỡ cô dậy với vẻ mặt mừng rỡ, bà ta quan tâm hỏi: "Có phải cháu bị trúng nắng rồi không? Đầu còn đau không? Có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu, chắc là cô không bị trúng nắng đâu. Trước đây lúc cô đến Hải Nam du lịch cũng từng trúng nắng một lần rồi. Loại cảm giác đó hoàn toàn khác hẳn với hiện tại. Cô cúi gục đầu mình xuống, lắc vài cái: "Chắc là gân đây mệt quá thôi ạ."
Kiếp trước cô chưa từng làm nhiều việc đến vậy, đặc biệt là cơ thể này của nguyên chủ còn không đủ dinh dưỡng nữa, nửa đêm chân của cô toàn bị chuột rút, vừa chuột rút một cái là không tài nào ngủ được nữa. Gần đây lại lo hẳn hai công việc nên càng mệt hơn.
Bà A Hương ở cạnh vừa xoa bóp cho cô, vừa quan sát phản ứng của cô: "Đã đỡ hơn chút nào chưa cháu?”
Khỏi phải nói, thật sự đã tốt hơn một chút rồi, trước mắt cô đã khôi phục sự tỉnh táo, thở ra một hơi thật dài: "Cảm ơn bà A Hương."
Bà A Hương chắp hai tay lại niệm quan âm bồ tát: "Bồ Tát hiển linh, tối nay tôi sẽ thắp hương cho bà."
Sau khi niệm và vái Bồ Tát xong, Tô Niệm Tinh bổ sung thêm ít nước, rồi lại xem bói cho khách hàng, nhưng tay cô vừa mới chạm vào tay khách thì đầu óc lại choáng váng tiếp.
Đợi một lần nữa mơ màng tỉnh lại, cuối cùng thì cô cũng hiểu ra rồi, hóa ra mỗi ngày cô chỉ có thể xem bói cho ba vị khách mà thôi.
Trước đây cô chưa từng xem cho quá ba người, lúc ở nhà, hàng xóm láng giềng vì không muốn quấy rầy cô làm việc nên cũng chỉ tới lần lượt từng người một chứ không ồ ạt tới cùng một lúc, cho nên cô không thể tổng kết ra quy luật này.
Tô Niệm Tinh mượn cớ cơ thể không thoải mái, kêu bà A Hương xem quẻ cho bọn họ.
Đợi sau khi toàn bộ khách khứa đều đã đi hết, bà A Hương thấy sắc mặt của cô vô cùng kém lại thấy không yên tâm, kiên quyết muốn dẫn cô đến bệnh viện khám.
Tô Niệm Tinh nói lại chuyện một ngày mình chỉ có thể xem cho ba người ra.
Bà A Hương sững sờ. Thế này phải làm sao mới được đây? Một ngày chỉ có thể xem cho ba người vậy sau này bọn họ còn làm quảng cáo kiểu gì được nữa?
Tin thời sự hữu dụng như vậy, cộng thêm Tô Niệm Tinh xem bói chuẩn thật sự, hai người lại bàn bạc với nhau cứ cách một khoảng thời gian sẽ làm quảng cáo một lần, như vậy chắc chắn có thể thu hút được không ít khách. Nhưng làm quảng cáo cũng có một tai hại, đó là khách hàng sẽ lũ lượt kéo tới rồi lại lũ lượt biến mất tăm. Không có khả năng một ngày chỉ có ba người tới rồi ngày mai lại có ba người tới, ngày kia có ba người tới...
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi rồi bảo: "Hay là chúng ta đặt ra hai giá đi, bà xem bói thu năm mươi đồng, còn cháu xem bói thu năm trăm đồng, mỗi ngày chỉ xem ba lần. Cái này gọi là marketing bỏ đói."
Bà A Hương nghĩ lại cẩn thận, chủ ý này đúng là cũng hay đấy: "Nhưng cái giá mà cháu đưa ra có phải đắt quá rồi không?"
Năm trăm cũng không phải một con số nhỏ, bây giờ tiền lương một tháng của phục vụ quán ăn cũng chỉ mới ba nghìn. Năm trăm đồng cho một lần xem bói cũng có thể ngăn đại đa số người rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận