Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 109: Khởi Đầu Mới

Chương 109: Khởi Đầu MớiChương 109: Khởi Đầu Mới
Làm việc ở bên Hương Giang này thường xuyên phải tăng ca, hơn nữa còn không có tiền tăng ca, công việc làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều đúng là có thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được, nếu không phải đối phương muốn tìm cô xem bói thì hoàn toàn không có khả năng cung cấp một công việc tốt đến vậy cho cô.
Tô Niệm Tinh cúi đầu trầm ngâm, đây đã là cách tốt nhất rồi.
Cô không muốn về nội địa ngồi từ thì chỉ có thể nghĩ cách ở lại Hương Giang này, kiếm thật nhiều tiền rồi sau đó thông qua đầu tư vào Hương Giang để lấy được thẻ xanh ở đây, như vậy sau này cô có thể về Thâm Quyến mua nhà, thậm chí vì mang thân phận là thương nhân Hồng Kông mà khi về nội địa còn có thể lấy được rất nhiều chính sách ưu đãi.
Còn nếu cô vẫn làm cá viên cho chú Phúc và thím Phúc như trước, cho dù có bao ăn bao ở thật thì cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Đợi phía bên tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức điều tra xong vụ án kia, cô sẽ bị tống trả về nội địa.
Ngồi tù tám tháng, chạy đến Thâm Quyến còn không có giấy tạm trú tạm vắng, lại phải nghĩ cách làm giấy tạm trú thế còn khó hơn ở lại Hương Giang nhiều.
Những vất vả ở hiện tại đều là trải đường cho cuộc sống hạnh phúc ở tươi đẹp trong tương lai, tất cả đều đáng giá hết.
Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm: "Cháu thuê phòng này."
Cô thật sự không thể chịu nổi nhà lồng, không có một chút không gian riêng tư nào hết, căn hộ ở ghép tốt hơn nhiều, hơn nữa còn có sự riêng tư cho mình.
Tiền trong tay cô đủ để trả tiền đặt cọc, nhà trọ ở bên Hương Giang này đặt cọc một nửa số tiền, tiền trọ trả theo tháng.
Trả tiền đặt cọc và thuê phòng xong, bà chủ nhà đăng ký thông tin cho cô rồi giao cho cô ba chiếc chìa khóa, phòng khách, cửa lớn và chìa khóa phòng riêng.
Thuê nhà xong, bà A Hương dẫn cô đi mua giường và tủ: "Bà biết chỗ này rẻ lắm, cháu không cần phải mua loại quá tốt đâu, mua hàng cũ dùng rồi là được.
Vì thế, bà A Hương dẫn cô quành bảy, tám vòng, phỏng chừng đi hết hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến một cái sân hoang vắng, bên trong toàn là đồ gia dụng, có bàn ghế, giường, tủ, giá để giày...
Tô Niệm Tinh thuê một căn hộ ở ghép không gian nhỏ, một chiếc giường và một cái tủ đầu giường phỏng chừng đã có thể chèn kín toàn bộ không gian rồi nên cô chỉ mua đúng hai thứ này, đều là loại bảy phần mới, giá cả không đắt, chỉ tốn ba trăm đô la Hồng Kông.
Bà A Hương thấy cô chỉ mua hai món đồ mới chỉ vào cái nệm Simmons: "Loại này rất mềm, ngủ thoải mái lắm, chỉ có giường thôi thì quá cứng, phải lót thêm cái đệm mới được."
Tô Niệm Tinh thấy vết ố để lại trên cái đệm mà vội vàng lắc đầu: "Cháu mua một cái ván gỗ rồi lau sạch là được, không cần đến đệm đâu."
Bà A Hương cho rằng cô tiếc tiền nên cũng không cưỡng cầu: "Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi tốt hơn, có thể ngủ giường cứng."
Tô Niệm Tinh đi sang bên cạnh mua một tấm ván gỗ, giá cả rất rẻ, chỉ cần ba mươi đồng. Bà A Hương thấy bên đó có bán bếp mới kêu cô mua một ít nồi niêu bát đĩa về: "Tự cháu nấu cơm có thể tiết kiệm được không ít tiên đấy."
Tô Niệm Tinh quả thật cũng đang tính mua mấy thứ này, có thể tự mình giải quyết bữa sáng, nhưng cô lại không chấp nhận được loại hàng secondhand của mấy thứ này: "Đồ ăn vào miệng rồi, dùng hàng cũ không vệ sinh đâu, cháu muốn đi mua hàng mới."
Bà A Hương kinh ngạc vô cùng, đè thấp giọng nhắc nhở cô: "Cái mới tốn không ít tiền đó, bát đũa mà cháu dùng ở quán cơm bên ngoài mỗi ngày kia đều là đồ cũ cả, có gì mà không vệ sinh đâu? Sau khi mua về dùng nước sôi tráng vài lần, vi khuẩn vi sinh gì đó đều bị giết sạch hết, nếu thật sự không yên tâm thì mua Natri bicarbonat hoặc nước rửa chén về."
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tỉnh không biết nên trả lời thế nào, cô cũng không tiện giải thích: "Sợ là chủ nhân trước kia dùng để đựng thứ khác ấy ạ."
Trước đây lúc cô lướt video đã từng thấy có người vô cùng thiếu đạo đức, dùng nồi để đựng nước tiểu, buồn nôn kinh khủng.
Bà A Hương thấy cô kiên trì cũng không khuyên thêm nữa: "Được, vậy mua nhiêu đây thôi đã, kêu người chở về giúp cháu."
Bên này vận chuyển sẽ lấy thêm tiên mà đồ của Tô Niệm Tinh lại không nhiều, chở một chuyến mất năm mươi đô la Hồng Kông, mỗi một tầng lại thêm mười đô nữa.
Tô Niệm Tinh không bê nổi giường nên chỉ có thể trả khoản tiền này.
Mua xong giường với tủ đầu giường, bà A Hương dẫn cô đến chợ lớn ở gần đó mua nồi niêu bát đĩa, chăn gối cho giường đơn và cả một ít gia vị nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận