Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 448: Mập Mờ

Chương 448: Mập MờChương 448: Mập Mờ
Mẹ và con gái của anh Hắc quả thật đã bị bắt cóc, tổng cộng có sáu tên bắt cóc đã bị cảnh sát khống chế cả.
Giám sát Lương mở loa ngoài lên để mẹ và con gái của anh Hắc nói chuyện với anh ta.
"Hắc Tử, con tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột."
"Cha ơi, con nhớ cha lắm, cha đang ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói lo lắng của người mẹ và tiếng trẻ con non nớt của đứa con gái, bọn họ chắc chắn đã bình an vô sự rồi, cuối cùng thì tảng đá trong lòng anh Hắc cũng hạ xuống.
Giám sát Lương đúng lúc nói: "Anh đừng làm chuyện dại dột, nếu như anh chết, quyền nuôi dưỡng con gái anh sẽ rơi lên người người khác, như thế rất khó nói, chỉ có anh còn sống thì sự việc mới có thể xoay chuyển."
Anh Hắc im lặng một lúc rồi cũng không kiên trì vụ đăng tin lên báo chí nữa.
Khi anh ta ném con dao gọt hoa quả trong tay xuống, Tô Niệm Tinh ngay lập tức tránh khỏi anh ta, cô bước lên hai bước, giám sát Lương đỡ cô ra khỏi lan can.
Các cảnh sát tiến lên bẻ ngược tay của anh Hắc lại.
"Cô không sao chứ?" Giám sát Lương thấy sắc mặt cô trắng bệch mới lo lắng hỏi cô.
Sau khi Tô Niệm Tinh được giải cứu hai chân đã mềm nhũn, cô túm thật chặt lấy tây trang của giám sát Lương để bản thân gắng gượng đứng vững mà không trượt xuống.
Tây trang của giám sát Lương có chắc chắn đến cỡ nào cũng không thể chịu được lực kéo lớn như vậy của cô. Anh chỉ đành cúi người xuống đỡ eo cô để cơ thể cô dựa vào cánh tay mình, lại duỗi một tay còn lại nâng cằm cô lên.
Trông thấy máu tươi chảy ra ở cổ cô, anh nói: "Có vết thương nhỏ rồi đây, phải băng bó lại đã."
Anh vung tay ra hiệu cho nhân viên y tế đứng ở đầu cầu thang qua đây để đối phương băng bó giúp cô.
Tô Niệm Tinh để mặt cho nhân viên y tế băng bó cổ mình lại một cách máy móc.
"Vết thương không sâu cho lắm nên không cần khâu, chỉ cân dùng băng gạc băng lại, qua vài ngày nữa sẽ khỏi."
Tô Niệm Tinh được nâng cằm dưới lên, đợi nhân viên y tế băng bó xong, cô mới phát hiện ra cả người mình đang dựa vào lòng giám sát Lương, một cánh tay của mình ôm chặt lấy hông anh từ đằng sau, cô gân như có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Tư thế này cũng mờ ám quá rồi, cô lắc đầu, giậm chân để tìm lại đôi chân đã mất cảm giác của mình.
Qua một lúc, cảm giác khẩn trương kia mới dần tan đi, cô tránh khỏi anh khoảng nửa bước: "Tôi không sao."
Giám sát Lương quan sát kỹ sắc mặt của cô rồi lại giúp cô điều chỉnh băng gạc và quần áo trên người: "Đi xuống dưới đi, phỏng chừng bên dưới vẫn còn không ít phóng viên, cô phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đi."
Tô Niệm Tinh hiểu ý của anh. Đầu óc cô rối như tơ vò.
Theo lý mà nói anh Hắc bị lừa thì cô nên đồng tình với anh ta, nhưng vừa nghĩ đến cái cảnh vừa rồi mình suýt chút nữa thì chết trong tay anh ta mà cô không tài nào nổi lên được một chút lòng đồng cảm nào nữa.
Anh ta bị Phòng Chính Thịnh lừa mất nhà đúng là rất thảm, nhưng anh ta không đi giết người đã lừa mình mà lại đi khống chế một người vô tội như cô. Thế này không phải là mềm nắn rắn buông hay sao?
Cô là một nữ giới, tay không một tấc sắc thì cô đáng đời trở thành bia đỡ đạn cho bọn họ sao?
Dựa vào cái gì?
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu nhìn về phía giám sát Lương: "Có phải Phòng Chính Thịnh đã phái người đi bắt cóc người nhà anh Hắc không?”
Chuyện này đương nhiên không cần phải nghi ngờ gì rồi.
Giám sát Lương biết ý của cô không phải là cái này, mà là muốn hỏi liệu có thể kết tội Phòng Chính Thịnh được hay không.
Anh trả lời đúng trọng tâm: "Không có bằng chứng nào chứng minh đó là mệnh lệnh của ông ta, sáu tên bắt cóc kia chỉ thừa nhận là mình chướng mắt hành động của anh Hắc và ôm hết toàn bộ tội trạng lên người mình."
Tô Niệm Tinh đã sớm dự đoán trước được rồi, nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng như cũ.
Quả nhiên, cô không thể trông lòng Phòng Chính Thịnh sẽ để lộ dấu vết.
Giám sát Lương thấy cô không có tinh thần gì cả mới đi lên đỡ cô xuống lầu, lại an ủi cô: "Nhà của Phòng Chính Thịnh có thể bán được hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết giá cổ phiếu của Phòng Chính Thịnh nhất định sẽ sụt giảm."
"Tại sao?" Tô Niệm Tinh tò mò hỏi.
Hai người vừa mới đi được vài bước đã nhìn thấy ở đầu cầu thang của một tầng nào đó có bóng sir Trương của bộ phận quan hệ công chúng đang gọi điện thoại. Ông nói của anh ta vừa vang vọng lại vừa lộ ra vẻ hưng phấn: "Đúng! Nhất định phải lên đầu đề trang nhất ngày mai đấy nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận