Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 148: Hoàn Toàn Thảm Bại

Chương 148: Hoàn Toàn Thảm BạiChương 148: Hoàn Toàn Thảm Bại
Mẹ ruột của thằng chồng cặn bã hận ả tình nhân giết chết con trai mình, vốn vẫn còn vài phần thương yêu đứa cháu trai cả nhưng sau đó đã dứt khoát chặt đứt nguồn kinh tế của cậu ta, không có tiền mua ma túy nữa, cuối cùng đi về phía không còn đường quay đầu.
Sau đó, mẹ ruột của thằng đàn ông cặn bã phát hiện ra cháu trai út không phải là con ruột của ông ta mới khởi kiện nữ minh tinh xinh đẹp lên tòa.
Hai người lại diễn thêm một vở kịch lớn hào môn tranh đấu mới.
Tô Niệm Tinh buông tay ra và nói lại kết quả quẻ tượng mà mình đã xem được cho Thẩm Huệ Tây nghe.
Đối phương sững sờ rất lâu, tuy rằng không thể bói được tình hình công ty nhưng kết quả này còn khiến bà ta sung sướng hơn cả chuyện công ty sụp đổ: "Không ngờ tình yêu của bọn họ lại không chịu được thử thách như vậy."
Bà ta còn tưởng sau khi công ty sụp đổ, bọn họ sẽ phải trải qua một cuộc sống nghèo túng khổ sở, cuối cùng chó cắn nhau chứ, nhưng không ngờ chỉ có ba năm thôi mà ông ta đã phản bội chân ái, nghe sao cũng thấy thật châm biếm.
Ngược lại, Tô Niệm Tinh cũng không hề bất ngờ tí nào cả: "Nếu anh ta thật sự có chủ kiến như vậy thì lúc trước cũng sẽ không liên hôn với gia đình các cô đâu.
Nói đến cùng thì anh ta cũng chỉ là một người ích kỷ và tư lợi. Chỉ cần anh ta có một chút tình yêu đối với phụ nữ thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn ả tình nhân ngược đãi thê nhi.
Anh ta chính là một tên súc sinh nhu nhược và vô năng, chỉ biết làm mấy trò vượn mờ ám mà thôi."
Thẩm Huệ Tây thấy rất sảng khoái: "Là tôi nghĩ sai rồi, tôi cho rằng mình đã thua bởi một người phụ nữ độc lập và tự chủ mà còn từng ân hận, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy là tôi hạn hẹp quá. Tôi không nên cầu mong sự tán thưởng đến từ một tên đàn ông ích kỷ và tư lợi, Anh ta không xứng có được một người phụ nữ tốt như tôi."
Trong lúc nói chuyện, bà ta ngẩng đầu lên, bộ dáng kiêu ngạo rằng bà đây đẹp nhất.
Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng.
Nữ giới độc lập và tự chủ làm sao có khả năng làm tình nhân của đàn ông được chứ?
Đừng sỉ nhục từ này.
Hi Hi cũng nhìn chằm chằm vào mẹ mình, từ góc nhìn của cô bé, mẹ ruột tản ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, cô bé bị cảm giác tự hào trên người mẹ mình lây nhiễm mà không khỏi cong khóe môi lên, nhỏ giọng nói: "Mẹ tốt."
Thẩm Huệ Tây sững sờ, sau đó nghiêng người đối diện với đôi mắt ngưỡng mộ của cô con gái, trong ánh mắt không nhịn được mà tản ra vẻ yêu thích: "Hi Hi? Con đang nói chuyện với mẹ sao?”
Hi Hi cúi thấp đầu, vành tai đỏ lên.
Thẩm Huệ Tây xoa đầu con gái: "Mẹ thật sự rất vui, Hi Hi giỏi quát"
Hi Hi không nhịn được mà lại ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra vài phần mơ hồ, rõ ràng không hiểu tại sao mẹ lại khen mình?
Thẩm Huệ Tây đối diện với ánh mắt nghi ngờ của con gái lại xấu hổ giải thích: "Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai khen mẹ cả, chỉ toàn nói mẹ là đồ ngốc. Hi Hi chính là người đầu tiên khen mẹ."
Hi Hi trợn tròn đôi mắt to, nhìn mẹ mình với vẻ khó tin, sau khi xác nhận đối phương không hề nói dối, cô bé sờ bàn tay của bà ta giống như đang im lặng an ủi mẹ mình.
Chỉ là một hành động nhỏ nhặt như vậy đã khiến Thẩm Huệ Tây vui đến quên trời quên đất. Bà ta ôm lấy đứa con gái, cười không ngừng được: '"ĐiI Chúng ta đi mua sắm nào! Mẹ muốn Hi Hi ăn vận thật xinh đẹp.
Hi Hi, mẹ nói cho con hay, cho dù có làm đồ ngốc thì chúng ta cũng phải là đồ ngốc đẹp nhất trên đời này!"
Sau khi trả tiền xem quẻ xong, bà ta dẫn cô con gái vui vẻ rời đi.
Bà A Hương và Tô Niệm Tinh đưa mắt nhìn nhau, hai người đều ngưỡng mộ vô cùng.
"Có một người mẹ cởi mở như vậy, Hi Hi nhất định sẽ hồi phục thôi."
Trên đời này không có ai là không thích mua sắm, một lần không đủ vậy thì hai lần đi.
Tô Niệm Tinh thấu hiểu sâu sắc.
Đúng lúc này lại có một vị khách khác tới.
Vị khách này đã không thể dùng từ tiêu tụy để hình dung nữa, cô ta mang theo hai quâng thâm cực bự, trên gương mặt còn có thêm vài vết bầm tím, khóe môi còn đóng vảy, nói cô ta bị chồng bạo lực gia đình cũng không hề khoa trương.
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn, chắc không phải vị này đụng trúng một người chồng bạo lực đấy chứ? Bà A Hương lại càng đau lòng không chịu được, vội đi lên đỡ cô ta ngồi xuống: "Ôi chao, mặt cô bị làm sao thế kia? Có phải có người đánh cô không? Mau gọi điện báo cảnh sát đi? Sao lại thiếu đạo đức như vậy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận